Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2025: Giới Thiệu




Tiểu Trương bảo mọi người ngồi quây quần trong một căn phòng rộng rãi, sau đó cười nói:

“Mọi người giới thiệu về mình chút đi, chúng ta còn phải ở bên nhau trong suốt hơn 30 ngày tiếp theo, thế nên hãy làm quen với nhau, leo lên Everest cũng coi như bạn sinh tử rồi. Đương nhiên, mong mọi người đừng vay tiền của nhau, khi về nước cũng giữ vững nguyên tắc này.”

Ở khu vực có độ cao cao hơn mực nước biển, nhiệt độ vào ban đêm bắt đầu giảm xuống, tất cả mọi người mặc áo khoác leo núi ngồi trong phòng, ai nấy đều cầm một cốc trà núi cao nóng hổi.

Trong phòng, vị sếp họ Lưu bắt đầu giới thiệu trước:

“Ta tên là Lưu Song Hỷ, kinh doanh quần áo ở trong nước, có thể xem như một người cực kỳ thích leo núi, mỗi năm không leo núi hai, ba lần là cảm thấy toàn thân ngứa ngáy không chịu được. Ta rất thích khoảnh khắc trèo lên đỉnh núi, sự sung sướng tột đỉnh làm tôi cảm thấy không có việc gì trên đời có thể ngăn cản ta, đánh bại ta.”

Đến lượt vợ của sếp Lưu:

“Ta là vợ của hắn, tên là Trương Diêm, việc kinh doanh quần áo nhà bọn ta phát đạt lắm, về sau mọi người về nước thiếu quần áo có thể nói với ta, ta sẽ gửi cho mỗi người một thùng.”

Phần giới thiệu của Lưu Song Hỷ rất khiêm tốn, chủ yếu xoay quanh sở thích leo núi của mình, nhưng vợ của hắn không khiêm tốn được như thế.

Một người trẻ tuổi nói:

“Ta tên Khương Minh, là một nhà quản lý đầu tư trong nước, cũng là một người thích leo núi.”

Trong nhóm có tổng cộng 6 người, ngoài vợ chồng họ Lưu và Khương Minh ra còn có hai người đàn ông là quản trị cấp cao của một công ty Internet trong nước, vừa mới nghỉ việc chuẩn bị khởi nghiệp, định thả lỏng tinh thần trước khi gây dựng sự nghiệp.

Người phụ nữ cuối cùng là travel blogger đi một mình.

Tầm mắt của mọi người đổ dồn về phía Khánh Trần và Ương Ương.

Khánh Trần nói:

“Khánh Tiểu Thổ, là một học sinh bình thường, lý lịch không được ấn tượng như các vị.”

“Ương Ương, cũng là học sinh bình thường.”

“Ơ, giờ các ngươi hẳn là đang học lớp 12 mà nhỉ, không phải thi đại học à?”

Lưu Song Hỷ hỏi.

“Bọn ta được cử đi học.”

Khánh Trần mỉm cười giải thích.

Lưu Song Hỷ tò mò, hỏi:

“Các ngươi còn nhỏ như thế sao lại muốn đi leo núi Everest?”

Ương Ương giải thích:

“Bọn ta đến đây hưởng tuần trăng mật.”

Vợ của sếp Lưu đang nhấp một ngụm trà nóng, nghe nàng nói thế lập tức phun nước trà ra ngoài:

“Cái gì cơ?”

Bỗng nhiên Khương Minh lên tiếng:

“Có thể tháo khăn che mặt của các ngươi xuống không? Đến bây giờ bọn ta vẫn không biết diện mạo của hai ngươi trông ra sao.”

Khánh Trần hơi do dự, cuối cùng vẫn tháo khăn che mặt ra.

Mọi người trong phòng đều giật mình, trên mặt Khánh Trần đầy những đường vân màu xanh lam nứt vỡ, tựa như sông băng đang tan ra vào buổi sáng sớm.

Khánh Trần trông vô cùng mệt mỏi, mọi người đều mệt đến kiệt sức, dường như không tài nào thích ứng nổi với khí hậu cao nguyên.

Hắn dùng giọng diệu rề rà giải thích:

“Đây là hình xăm, ta che mặt vì lo lắng sẽ khiến mọi người sợ hãi.”

Lưu Song Hỷ thở dài, lắc đầu nói:

“Người trẻ tuổi không hiểu mặt mũi quan trọng đến mức nào, các ngươi thích theo đuổi những thứ thú vị, kích thích, không ngờ ngươi lại xăm trổ lên mặt, về sau còn ra đường gặp người khác thế nào nữa? Sẽ ảnh hưởng công việc và việc làm ăn đấy!”

Vợ kéo tay áo hắn:

“Liên quan gì đến ngươi đâu, bớt mồm đi.”

Hướng dẫn viên Tiểu Trương thấy bầu không khí trong phòng trở nên khác thường bèn nói vội:

“Mọi người đi bộ cả ngày cũng mệt rồi, trở về phòng nghỉ ngơi thôi nào.”

Đột nhiên vợ của sếp Lưu lấy ra mấy túi nhỏ:

“Đây là rhodiola ta chuẩn bị cho mọi người, sau khi ăn vào sẽ nhanh chóng gia tăng tốc độ sản xuất hồng cầu, tăng sức chịu đựng cao nguyên, không đắt, ta chuẩn bị cho mỗi người một phần đấy.”

Ương Ương duỗi tay ra nhận, nàng nở nụ cười ngọt ngào:

“Cảm ơn dì Trương.”

Mọi người ai về phòng nấy.

...

Đếm ngược 01:00:00.

Lúc này Namche Bazaar đã chìm vào sự yên tĩnh, vì phản ứng cao nguyên nhẹ nên mọi người đều đi ngủ sớm.

Trong mấy căn nhà ở rìa thị trấn Namche Bazaar, có người nhỏ giọng sử dụng mật hiệu:

“Đã xác định trên mặt của mục tiêu xuất hiện đường vân nứt màu xanh lam, đang ở trạng thái người bình thường, có thể ra tay, tốc chiến tốc thắng, đừng để đối phương có cơ hội đến thế giới trong giải độc.”

Ngụ ý là có lẽ Khánh Trần và Ương Ương đã trúng độc.

“Đã biết, tiểu đội bên ta sẽ tấn công từ bên phải, tiểu đội của ngươi tiến hành chi viện hỏa lực. Không được sử dụng máy bay không người lại, không được kinh động mục tiêu trước khi hành động, nếu hắn phát hiện hành động của chúng ta thì tất cả mọi người sẽ phải chết.”

Trong lúc nói chuyện, hai tiểu đội tổng cộng 24 người lập tức ra khỏi phòng, một đội toàn người Mỹ gốc Á, một đội do người da đen và người da trắng hợp thành.

Trình độ chiến đấu của họ cực cao, tiểu đội người Mỹ gốc Á nhanh chóng băng qua những căn nhà thấp lè tè trong thị trấn.