Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2027: Xuyên Không




Khánh Trần ra mở cửa:

“Đừng nói kháy.”

“Ta là Âm Dương Sư, ta nói kháy là đúng rồi.”

Jindai Kura vừa cười vừa nói, hắn phủi tro bụi trên áo khoác leo núi:

“Ta ngạc nhiên lắm đấy, hai người các ngươi nằm đây làm mồi nhử, không sợ ta xảy ra sai sót, khiến các ngươi bị nổ tung à?”

Âm Dương Sư không mặc kariginu, nhưng Khánh Trần phát hiện dường như dù mặc gì thì đối phương đều toát lên khí chất quý công tử.

Thì ra khí chất nằm trong ở bên trong chứ không phải thứ có được nhờ quần áo…

Jindai Kura đi vào trong phòng, vừa đi vừa phàn nàn:

“Ngươi nói với ta là sẽ có mắt của siêu phàm giả cấp B trở lên, kết quả suốt quãng đường ta giết bao nhiêu người mà đến cả cấp D cũng không có.”

Khánh Trần cười nói:

“Kiên nhẫn chờ đi, nhất định sẽ có. Lần này họ quyết tâm giết ta cho bằng được, chắc chắn cao thủ của Future và Vương Quốc sẽ đến.”

“Nhắc ngươi một câu này, không chỉ có tổ chức Future và Vương Quốc mà còn có cả Kashima nữa.”

Jindai Kura cười híp mắt:

“Ta có nghe nói khuôn mặt của Lee Hyun Ji bị hủy hoại, nhưng chưa có cơ hội nhìn xem thế nào. Trước kia ta và hắn được xưng là quý công tử phương bắc, bây giờ hắn không xứng nữa rồi.”

“Ngươi thế mà lại để ý mấy danh hiệu này à!”

“Sao lại không để ý chứ.”

Jindai Kura mỉm cười:

“Đấy là ngươi chưa thấy có biết bao nhiêu tiểu thư nhào vào lòng ta, niềm vui sướng của ta ngươi không tưởng tượng nổi đâu.”

Ương Ương hào hứng:

“Ta còn tưởng rằng ngươi là tình địch cơ, phát hiện ngươi là người bình thường thì ta yên tâm rồi.”

Jindai Kura dở khóc dở cười:

“Này, hai người các ngươi quậy phá cả quãng đường này, ta là người giải quyết hậu quả cho các ngươi đấy được không hả? Sao lại có thể tỏ thái độ thù địch với ta được cơ chứ?!”

Ương Ương nói:

“Hắn gọi ngươi một tiếng là ngươi đến liền, lần trước ở bên ngoài khu cấm kỵ số 002 đã thế, lần này cũng vậy, nếu không phải tình yêu đích thực thì còn có thể là gì nữa.”

Jindai Kura nhếch miệng:

“Giữa hai bọn ta là hình thức hợp tác cùng có lợi, hắn giỏi hút thù hận về mình, còn ta cần lượng lớn nhãn cầu. Thay vì tốn công phí sức tìm kiếm nhãn cầu cấp B, chi bằng canh giữ bên cạnh hắn, đợi nhãn cầu tự tìm đến ta. Nhưng quan trọng nhất là nếu đã biết là tình yêu đích thực, thế thì khi hai người các ngươi đi chơi với nhau có thể báo cho ta biết không? Ta cũng muốn bám thành tàu!”

Sau khi rời khỏi Kình Đảo, Khánh Trần tập hợp với Ương Ương ở Nhật Bản rồi mới khởi hành bằng du thuyền Minh Châu Rực Rỡ.

Không phải đi từ trong nước không đến được Nepal, mà vì hắn muốn đến Osaka đón Jindai Kura đi cùng.

Có cao thủ cấp A ở đây, Khánh Trần cũng có thể yên tâm khiêu chiến sinh tử quan.

Buổi tối mấy hôm trước, khi Khánh Trần và Ương Ương quẩy tưng bừng trên du thuyền, có một tiểu đội tác chiến muốn ra tay với họ, kết quả là họ chưa kịp lại gần Khánh Trần đã bị Jindai Kura giải quyết.

Khánh Trần dẫn Ương Ương đi càn quét sòng bạc, Jindai Kura nhìn mà ham lắm nhưng lại không thể xuất hiện.

Quá đáng hơn nữa là Khánh Trần mang Ương Ương đến quán rượu giả làm Host cao cấp, hắn cũng không thể lộ diện.

Rõ ràng trường hợp này nên thuộc về hắn mới đúng!

Quán rượu mới là sân nhà của hắn.

Sau đó, trên tàu Maharajas' Express ở Mumbai, Khánh Trần ngồi ở toa 17, Jindai Kura ngồi toa 16.

Jindai Kura vốn tưởng rằng đây sẽ là một chặng đường vui sướng, hắn đã chuẩn bị rượu rồi cơ, ai ngờ Khánh Trần và Ương Ương không lên tàu, bỏ hắn lại để bám vào thành tàu hỏa!

Không chỉ có vậy, hắn còn phải ở lại trên tàu giải quyết sát thủ giúp hai người họ.

Giận lắm.

Cuối cùng, hắn phải xuống tàu Maharajas' Express trước, nhanh chóng đuổi theo mới đuổi kịp đội leo núi, vừa đến đây lại phải xử lý đám sát thủ, còn bị mục tiêu thần bí theo dõi.

“Hai người các ngươi thì chơi vui vẻ, còn ta cứ như bảo mẫu của các ngươi ấy, sao ta khổ thế không biết.”

Jindai Kura than vãn.

“Yên tâm, hết thảy sẽ được đền đáp.”

Khánh Trần cười nói:

“Lần này giúp ngươi tìm một ít nhãn cầu. À đúng rồi, ta còn có một kế hoạch mới, lần sau trở về bàn với ngươi, có liên quan đến nhãn cầu.”

Ương Ương bỗng lên tiếng:

“Đôi vợ chồng cho chúng ta rhodiola rosea cũng có vấn đề đúng không? Nên xử lý họ thế nào?”

Khánh Trần nhìn đồng hồ:

“Đến lúc xuyên không rồi, mọi việc đợi lần sau về lại bàn tiếp.”

Đếm ngược.

Xuyên không.

Xuyên không.

Thế giới lại bừng sáng.

Đại Vũ lải nhải:

“Bảo ngươi gấp yến vũ cho ta mà khó thế à? Với cả thư ta viết cho Tiểu Vũ ngươi cũng gấp thành ếch luôn. Nếu ta có tội thì hãy để pháp luật trừng trị ta, chứ đừng để ngươi đến tra tấn ta!”

Đột nhiên, Đại Vũ nhìn Khánh Trần và Lý Thúc Đồng, ngậm miệng không nói gì nữa.

Zard gục đầu xuống, hiển nhiên trước khi xuyên không Đại Vũ cũng đã cằn nhằn rất lâu rồi…

Lý Thúc Đồng nhìn Khánh Trần:

“Sinh tử quan thuận lợi không?”

“Vẫn chưa hoàn thành.”

Khánh Trần nói:

“Kashima cấu kết với tu hành giả nước ngoài đến chặn giết ta, hiện nay mới chỉ thăm dò vài lần, có lẽ đã tính toán thời gian xuyên không, không muốn ra tay trước lúc đó.”