Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2024: Hoài Bão




Người bình thường bắt đầu thiếu dưỡng khí khi lên độ cao 4000 mét so với mực nước biển, nhảy nhót chút thôi cũng có thể tạo ra phản ứng cao nguyên.

Còn Khánh Trần, một người chưa bao giờ leo lên độ cao 5.000 mét so với mực nước biển, lúc này đang mang một chiếc túi leo núi khổng lồ như vậy, ngay lập tức bị coi như người ngoài hành tinh trong mắt mọi người.

Không phải mọi người nhận định sai, nếu đổi lại là bản thân Khánh Trần cũng sẽ cảm thấy có phần không hợp thói thường.

Nhưng vấn đề là, hắn không thể lấy ván trượt tuyết ra được, khi hướng dẫn viên hỏi, hắn phải giải thích thế nào đây?

Nói là hắn muốn trượt tuyết ở độ cao 8848 mét sao?

CMN vậy có khác gì bị người ta coi là người ngoài hành tinh?

Giám đốc Lưu nhìn Khánh Trần và Ương Ương rồi nói:

"Hai người trẻ tuổi có hoài bão thì tốt, còn hơn là kẻ thất bại nằm nhà, ít nhất là tốt hơn đứa con nhà ta. Nhưng chuyện leo lên được đỉnh Everest quả thực phải biết tự lượng sức mình, ta đã chuẩn bị cho ngày leo lên đến đỉnh trong vòng hai năm, đã từng leo tới độ cao 6.000 mét cả chục lần, những người đam mê leo núi thiếu kinh nghiệm như các ngươi thì đừng cậy mạnh."

Vợ của giám đốc Lưu đứng bên cạnh trừng mắt.

Một bạn trẻ đồng hành bên cạnh cũng thuyết phục:

"Trong môi trường thiếu oxy, não của ngươi sẽ trở nên trì trệ, các ngươi mang vác thế này nguy hiểm quá. Các ngươi mang theo những gì vậy?"

Khánh Trần nói:

"Đồ hộp, bếp nhỏ, rau đông khô vân vân, nghe nói trong thời gian một tháng sống ở đó thức ăn rất tệ, đồ đạc không thể vận chuyển lên được nên ta tự mang theo một ít... "

"Cũng đâu phải ngươi đi để hưởng thụ cuộc sống..."

Giám đốc Lưu bất lực lắc đầu:

"Tuổi trẻ phải chịu đựng gian khổ mới thành, leo đỉnh Everest sao lại mang nhiều đồ như vậy..."

Khánh Trần cười giải thích:

"Ta nghĩ chắc mình sẽ vác theo được thôi, đừng lo, thể lực của ta rất tốt...nếu thật sự không thể chịu nổi, ta sẽ vứt đi một vài thứ. Hơn nữa, nếu ta thực sự không lên được, chúng ta sẽ ở khu đóng quân Everest chờ mọi người trở lại, sẽ không cậy mạnh đâu."

Ương Ương đứng bên cạnh cũng cười nói giúp:

"Đúng vậy, thể lực hắn tốt lắm."

Khánh Trần:

"..."

Hắn cứ có cảm giác Ương Ương lại lái qua ý khác, nhưng hắn không có chứng cớ.

Hướng dẫn viên Tiểu Trương thở dài, hắn chỉ hy vọng hai vị phú nhị đại này đến khu đóng quân Everest rồi thì sẽ biết khó mà lui, đừng cố chấp mang vác theo mà lên đinh...

Hắn nhìn mọi người:

"Được rồi, hiện tại chúng ta sẽ check in và làm thủ tục kiểm tra an ninh. Mọi người phải chú ý nghỉ ngơi dưỡng sức, khi đến Kamanddu, sẽ có một bài kiểm tra dài chờ đợi các ngươi. Theo kế hoạch, chúng ta sẽ tiến hành đào tạo sông băng tại một độ cao 5.400 mét trong bảy ngày, sau đó, chúng ta sẽ thực hiện huấn luyện thích nghi ở độ cao 7.200 mét tại điểm c3 và sau năm ngày sẽ trở về khu đóng quân để nghỉ ngơi và chuẩn bị cho chặng nước rút cuối cùng, chúng ta dự kiến sẽ hoàn thành quá trình lên đỉnh vào ngày 2 tháng 5 và xuống núi trước khi cơn bão đen đến! Xuất phát thôi!"

Máy bay cất cánh, rồi hạ cánh.

Sau khi nghỉ ngơi ngắn ngày ở Kamanddu, cả nhóm lên đường ngay lập tức và dự kiến sẽ đến được khu đóng quân Everest sau tám ngày đi bộ.

Ngày đầu tiên của chuyến đi bộ đường dài.

Hướng dẫn viên Tiểu Trương đã chú ý đến thể lực của Khánh Trần trên đường đi, kết quả là Khánh Trần liên tục nói rằng thể lực của hắn rất tốt, nhưng ngay ngày đầu tiên hắn đã xuất hiện tình trạng mệt mỏi.

Trong quá trình đi lên, hắn luôn tụt lại đằng sau so với đồng đội, bước đi cũng chậm chạp.

Đây hoàn toàn không phải là dáng vẻ của người có thể lực tốt.

Càng đi xa, cách mực nước biển ngày càng cao, tải trọng trên người cũng càng ngày càng nặng!

Hắn thuyết phục:

"Thật sự đừng cố gắng gượng nữa, nếu bị phù phổi độ cao ở khu vực có độ cao này, dù có bao nhiêu tiền cũng không thể cứu tính mạng ngươi được đâu."

Đối mặt với lời khuyên, Khánh Trần lại chỉ chậm rãi đáp:

"Không sao đâu, ta vẫn có thể kiên trì."

Hướng dẫn viên Tiểu Trương:

"..."

Đến ngày hôm sau, Khánh Trần đi lại càng khó khăn hơn, thậm chí còn bắt đầu có dấu hiệu loạng chà loạng choạng.

Ương Ương lấy vài thứ từ trong túi của hắn ra rồi cho vào túi leo núi của mình.

Khánh Trần nhỏ giọng hỏi:

"Ta diễn có giống không?"

"Giống, giải Oscar mùa tới nếu không có ngươi ta sẽ không xem."

Người bình thường bắt đầu thiếu dưỡng khí khi lên độ cao 4000 mét so với mực nước biển, nhảy nhót chút thôi cũng có thể tạo ra phản ứng cao nguyên.

Còn Khánh Trần, một người chưa bao giờ leo lên độ cao 5.000 mét so với mực nước biển, lúc này đang mang một chiếc túi leo núi khổng lồ như vậy, ngay lập tức bị coi như người ngoài hành tinh trong mắt mọi người.

Không phải mọi người nhận định sai, nếu đổi lại là bản thân Khánh Trần cũng sẽ cảm thấy có phần không hợp thói thường.

Nhưng vấn đề là, hắn không thể lấy ván trượt tuyết ra được, khi hướng dẫn viên hỏi, hắn phải giải thích thế nào đây?

Nói là hắn muốn trượt tuyết ở độ cao 8848 mét sao?

CMN vậy có khác gì bị người ta coi là người ngoài hành tinh?

Giám đốc Lưu nhìn Khánh Trần và Ương Ương rồi nói:

"Hai người trẻ tuổi có hoài bão thì tốt, còn hơn là kẻ thất bại nằm nhà, ít nhất là tốt hơn đứa con nhà ta. Nhưng chuyện leo lên được đỉnh Everest quả thực phải biết tự lượng sức mình, ta đã chuẩn bị cho ngày leo lên đến đỉnh trong vòng hai năm, đã từng leo tới độ cao 6.000 mét cả chục lần, những người đam mê leo núi thiếu kinh nghiệm như các ngươi thì đừng cậy mạnh."

Vợ của giám đốc Lưu đứng bên cạnh trừng mắt.

Một bạn trẻ đồng hành bên cạnh cũng thuyết phục:

"Trong môi trường thiếu oxy, não của ngươi sẽ trở nên trì trệ, các ngươi mang vác thế này nguy hiểm quá. Các ngươi mang theo những gì vậy?"

Khánh Trần nói:

"Đồ hộp, bếp nhỏ, rau đông khô vân vân, nghe nói trong thời gian một tháng sống ở đó thức ăn rất tệ, đồ đạc không thể vận chuyển lên được nên ta tự mang theo một ít... "

"Cũng đâu phải ngươi đi để hưởng thụ cuộc sống..."

Giám đốc Lưu bất lực lắc đầu:

"Tuổi trẻ phải chịu đựng gian khổ mới thành, leo đỉnh Everest sao lại mang nhiều đồ như vậy..."

Khánh Trần cười giải thích:

"Ta nghĩ chắc mình sẽ vác theo được thôi, đừng lo, thể lực của ta rất tốt...nếu thật sự không thể chịu nổi, ta sẽ vứt đi một vài thứ. Hơn nữa, nếu ta thực sự không lên được, chúng ta sẽ ở khu đóng quân Everest chờ mọi người trở lại, sẽ không cậy mạnh đâu."

Ương Ương đứng bên cạnh cũng cười nói giúp:

"Đúng vậy, thể lực hắn tốt lắm."

Khánh Trần:

"..."

Hắn cứ có cảm giác Ương Ương lại lái qua ý khác, nhưng hắn không có chứng cớ.

Hướng dẫn viên Tiểu Trương thở dài, hắn chỉ hy vọng hai vị phú nhị đại này đến khu đóng quân Everest rồi thì sẽ biết khó mà lui, đừng cố chấp mang vác theo mà lên đinh...

Hắn nhìn mọi người:

"Được rồi, hiện tại chúng ta sẽ check in và làm thủ tục kiểm tra an ninh. Mọi người phải chú ý nghỉ ngơi dưỡng sức, khi đến Kamanddu, sẽ có một bài kiểm tra dài chờ đợi các ngươi. Theo kế hoạch, chúng ta sẽ tiến hành đào tạo sông băng tại một độ cao 5.400 mét trong bảy ngày, sau đó, chúng ta sẽ thực hiện huấn luyện thích nghi ở độ cao 7.200 mét tại điểm c3 và sau năm ngày sẽ trở về khu đóng quân để nghỉ ngơi và chuẩn bị cho chặng nước rút cuối cùng, chúng ta dự kiến sẽ hoàn thành quá trình lên đỉnh vào ngày 2 tháng 5 và xuống núi trước khi cơn bão đen đến! Xuất phát thôi!"

Máy bay cất cánh, rồi hạ cánh.

Sau khi nghỉ ngơi ngắn ngày ở Kamanddu, cả nhóm lên đường ngay lập tức và dự kiến sẽ đến được khu đóng quân Everest sau tám ngày đi bộ.

Ngày đầu tiên của chuyến đi bộ đường dài.

Hướng dẫn viên Tiểu Trương đã chú ý đến thể lực của Khánh Trần trên đường đi, kết quả là Khánh Trần liên tục nói rằng thể lực của hắn rất tốt, nhưng ngay ngày đầu tiên hắn đã xuất hiện tình trạng mệt mỏi.

Trong quá trình đi lên, hắn luôn tụt lại đằng sau so với đồng đội, bước đi cũng chậm chạp.

Đây hoàn toàn không phải là dáng vẻ của người có thể lực tốt.

Càng đi xa, cách mực nước biển ngày càng cao, tải trọng trên người cũng càng ngày càng nặng!

Hắn thuyết phục:

"Thật sự đừng cố gắng gượng nữa, nếu bị phù phổi độ cao ở khu vực có độ cao này, dù có bao nhiêu tiền cũng không thể cứu tính mạng ngươi được đâu."

Đối mặt với lời khuyên, Khánh Trần lại chỉ chậm rãi đáp:

"Không sao đâu, ta vẫn có thể kiên trì."

Hướng dẫn viên Tiểu Trương:

"..."

Đến ngày hôm sau, Khánh Trần đi lại càng khó khăn hơn, thậm chí còn bắt đầu có dấu hiệu loạng chà loạng choạng.

Ương Ương lấy vài thứ từ trong túi của hắn ra rồi cho vào túi leo núi của mình.

Khánh Trần nhỏ giọng hỏi:

"Ta diễn có giống không?"

"Giống, giải Oscar mùa tới nếu không có ngươi ta sẽ không xem."