Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2023: Mười Bảy Tuổi




Tất nhiên, nếu muốn đi vòng để đạt được tiêu chuẩn này cũng được, nhưng cần phải trả phí đắt đỏ hơn, để hướng dẫn viên du lịch giúp ngươi đút lót quan hệ, Khánh Trần và Ương Ương đã trả thêm 350.000 nhân dân tệ mỗi người mới đủ điều kiện tham gia nhóm.

Nếu không, họ không thể leo lên đỉnh Everest.

Chỉ riêng việc đạt được tuyến tiêu chuẩn này, tiền mua thiết bị, chi phí đi lại xe cộ, phí hướng dẫn viên du lịch đã tốn khoảng 220.000 nhân dân tệ rồi.

Tiếp theo, nếu muốn xin giấy phép leo núi chính thức từ Nepal, giá sẽ là một vạn đô la Mỹ vào mùa xuân, 5500 đô la Mỹ vào mùa thu và 2750 đô la Mỹ vào các mùa khác.

Cuối cùng, tham gia một công ty thám hiểm đáng tin cậy về cơ bản đều được tính phí tiêu chuẩn 350.000 nhân dân tệ cho một người, bao gồm cả chi phí cho một hướng dẫn viên người Sherpa.

Tổng của những khoản chi phí khác nhau chắc chắn không phải là thứ mà người bình thường có thể chi trả.

Vì vậy, những người có thể xuất hiện ở đây đều là những nhân vật có tiếng tăm ở nhiều nơi trên đất nước, ít nhất cũng sẵn sàng bỏ ra một triệu nhân dân tệ để leo núi.

Tất nhiên, cũng có những nhóm du lịch chỉ đi đến chỗ đóng quân Everest cao 5.400 mét trong vài ngày, kiểu này tương đối rẻ, và chi phí khoảng 150.000 nhân dân tệ.

Ban đầu Khánh Trần muốn tìm một hướng dẫn viên du lịch riêng, để dù có nguy hiểm xảy ra, hắn cũng không làm liên lụy đến người thường như lần đoàn phim đi lên phía bắc để lấy bối cảnh.

Nhưng sau đó hắn lại phát hiện ra một vài chuyện nên chuyển sang một chiến lược khác.

Bên ngoài sân bay quốc tế Gandhi.

"Tiểu Trương, ta nghe nói hai người trẻ tuổi chưa tới chưa từng leo lên độ cao 5.000 mét sao?"

Một người đàn ông trung niên hỏi hướng dẫn viên:

"Các ngươi thật sự dám nhận tiền đấy, không sợ họ xảy ra vấn đề gì đó trên đỉnh Everest sao?"

Người thanh niên tên Tiểu Trương tỏ vẻ ngượng ngùng:

"Giám đốc Lưu, họ trả nhiều quá...mỗi người thêm những 350.000 tệ, thật ra nếu đổi sang các đoàn đội nghiệp dư khác cũng không cần phải đưa nhiều như thế. Nhưng ngài cũng biết đấy, trong nước, ta hiện là người hướng dẫn chuyên nghiệp nhất để leo lên đỉnh núi phía nam, vì vậy có lẽ họ muốn tìm những người đáng tin cậy nhất đấy."

"Hả?"

Người đàn ông trung niên được gọi là giám đốc Lưu sửng sốt một lúc:

"Họ bao nhiêu tuổi?"

"Ta nghe nói cả cặp đôi này đều 17 tuổi."

Hướng dẫn viên Tiểu Trương giải thích:

"Thể lực của họ chắc chắn không vấn đề gì, hơn nữa họ cũng hứa rằng nếu ở họ thất bại ở mức huấn luyện 5400 mét thì sẽ không tiếp tục đi lên nữa."

"17 tuổi sao lại kiếm được nhiều tiền như vậy? Bản thân vẫn chưa có công việc, đi đâu kiếm được hơn một triệu tệ chứ."

Vợ của giám đốc Lưu có phần tò mò:

"Là phú nhị đại của nhà nào sao?"

Tiểu Trương lắc đầu:

"Chuyện này thì ta không biết, danh tính của họ được giữ bí mật."

Vợ giám đốc Lưu nói:

"Tuổi còn trẻ mà đã ra tay hào phóng quá nhỉ."

Tuy nhiên, giám đốc Lưu bất ngờ nói một cách giận dữ:

"Ta thấy họ còn giỏi hơn con trai ngươi nhiều đấy, người ta chi hơn một triệu nhân dân tệ để leo lên đỉnh Everest, còn con trai ngươi lại chi hơn mười triệu nhân dân tệ để mua một chiếc xe thể thao rồi chạy đến trường mỗi ngày mà khoe mẽ. Thế này không phải tốt hơn con trai của ngươi sao?"

Vẻ mặt của vợ giám đốc Lưu thay đổi ngay lập tức:

"Con trai ta không phải là con trai của ngươi sao? Ngươi có nhiều tiền như vậy sao không cho nó tiêu, ngươi nên để nó làm một tên tra nam khi còn đi học, để nó gặp nhiều đàn bà rồi, sau này tốt nghiệp sẽ không bị người ta dùng thủ đoạn lừa gạt nữa."

Giám đốc Lưu quay đầu không nói, như lười phải cãi nhau.

Cặp vợ chồng này, giám đốc Lưu luôn muốn leo lên đỉnh, trong khi vợ hắn chỉ muốn đi đến khu đóng quân ở độ cao 5.400 mét, rồi ở đó đợi giám đốc Lưu xuống.

Trong đội còn có bốn người nữa, ba nam một nữ, không quen biết nhau và đến từ khắp nơi trên đất nước.

Khi mọi người đang giới thiệu với nhau về bản thân thì có người đến bên cạnh cười nói:

"Thật xin lỗi, quá giờ hẹn rồi, không ngờ mọi người lại đến trước rồi, chắc là đợi bọn ta một lúc lâu rồi nhỉ, thật sự xin lỗi."

Mọi người quay đầu lại thì thấy Ương Ương và Khánh Trần đang mang những chiếc túi leo núi khổng lồ, cả hai đều che mặt bằng khăn mặt chống gió nên không thể nhìn rõ diện mạo chính xác.

Giám đốc Lưu là một người đam mê leo núi, chiếc áo khoác trên người Khánh Trần và Ương Ương về cơ bản sẽ có giá gốc là mười nghìn tệ, so với số tiền họ phải trả thêm, mức giá này chẳng thấm vào đâu.

Chỉ là giám đốc Lưu có chút tò mò, tại sao hai người trẻ tuổi này lại bọc mình thật chặt như vậy?

Tiểu Trương ở một bên nhìn Khánh Trần nói:

"Ngươi...trong túi leo núi này của ngươi đựng cái gì vậy, đây là túi leo núi có sức chứa lớn nhất nhỉ, nhưng nó được sử dụng ở độ cao dưới 3.000 mét so với mực nước biển mà, ở đó không thiếu dưỡng khí, ngươi mang nặng một chút cũng không sao, nhưng chúng ta đang leo đỉnh Everest, chỉ riêng việc đi bộ đến khu đóng quân thôi cũng mất tám ngày, độ cao so với mực nước biển ngày càng lên cao, ngươi sẽ không chịu nổi đâu."