Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2022: Thông Tin Mới




Khánh Trần cười:

"Dù chọn cái nào, ta cũng có một phương án dự phòng."

Trong ấn tượng, những đoàn tàu ở Ấn Độ đều cũ nát, quanh xe còn bám đầy những người.

Tuy nhiên, tàu tốc hành Vương Công ở Ấn Độ thì khác, đó là tuyến chuyên du lịch từ Mumbai đến New Delhi, toàn bộ tàu có 23 toa, trên toa có đầy đủ các trang trí và dịch vụ hàng đầu, toàn xe có 84 hành khách, và tiền phòng hàng ngày là 2.500 đô la Mỹ.

Cuối cùng, chọn tốc độ bảy ngày sáu đêm, khởi hành đến đích đến.

Trong thời gian này, tàu sẽ dừng tại các điểm du lịch khác nhau trong hơn mười giờ, để du khách trên tàu có thể đến các điểm du lịch để vui chơi giải trí.

Nó như một khách sạn năm sao di động vậy.

Ở trong nước cũng có những chuyến tàu tương tự, chẳng hạn như tàu K3 từ Bắc Kinh đến Matxcova, một vé 6.000 tệ nhưng rất khó kiếm được.

Ví dụ, tàu tốc hành Đông Phương mới ở phía bắc Tân Cương, một số vé thậm chí lên tới 50.000 nhân dân tệ.

Đây là hành trình mà La Vạn Nhai chuẩn bị cho Khánh Trần, dự định để ông chủ thư giãn trước khi leo lên đỉnh Everest.

Tuy nhiên, Ương Ương lại nở nụ cười nói:

"Đã đến đây rồi thì nhập gia tùy tục thôi, chúng ta cũng đi tàu lửa nhé!"

"Được."

Khánh Trần cười đáp.

Trong chuyến đi này, hắn dường như quên mất mình đến đây để làm gì, chỉ muốn cùng Ương Ương chơi đùa cho thật vui vẻ.

Khi cả hai đang đu mình trên tàu, làn gió nhẹ thổi qua, cả hai hét lên phấn khích, trông như hai kẻ mất trí.

Tam ca ở trên nóc xe dày đặc những người chỉ trỏ hai người họ, như thể hắn đang nhìn vào hai đứa nhà quê chưa từng nhìn thấy thế gian bao giờ.

Sau đó, nhân lúc mấy người Tam ca trên nóc xe đang lên lên xuống xuống, hai người đã cướp được vị trí đầu tàu.

Hai người sóng vai ngồi trên đầu xe, đoàn tàu da xanh từ từ chạy về hướng bắc với vận tốc 80 km/h.

"Nếu thời gian dừng lại ngay khoảnh khắc này thì tốt biết mấy."

Ương Ương nhẹ giọng nói.

Khánh Trần không đáp lại.

Ương Ương ngồi trên xe đột nhiên hỏi:

"Ông chủ Trịnh và ông chủ Hà vẫn đang trên Kình Đảo, lần này ngoài ta ra, ngươi còn có chỗ xoay xở nào khác không?"

Khánh Trần tắm mình trong gió cười nói:

"Có."

...

Trong tàu tốc hành Vương Công, tất cả các đồ trang trí đều vô cùng sang trọng.

Sàn nhà được trải một tấm thảm màu nâu đỏ, trên tường treo những bức tranh sơn dầu trang nhã.

Ở khoang xe thứ 17, vốn là chỗ của Khánh Trần và Ương Ương, dường như không có ai.

Khi đoàn tàu bắt đầu chạy, từ khoang xe số 13 và số 19 bất ngờ có bốn người lao ra, chia nhau áp sát khoang xe số 17 từ hai phía.

Bốn người đàn ông châu Á mặt mũi lạnh lùng, im lặng cầm khẩu súng đã hãm thanh trong tay.

Họ giả vờ bình thường đi qua, nhưng khi đến cửa khoang xe số 17 thì đột nhiên bắn phá vào bên trong, bắn cho cửa toa thành một cái sàng đầy lỗ!

Cho đến khi tiếng súng dừng lại mới có người đi ra mở cửa xác nhận xem mục tiêu đã chết hay chưa.

Tuy nhiên, bên trong trống rỗng, không hề có bóng dáng của Khánh Trần và Ương Ương.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, chúng tìm kiếm được thông tin đặt phòng dựa trên thông tin hộ chiếu, theo lý mà nói, Khánh Trần và Ương Ương phải ở trong căn phòng riêng này mới phải.

Một trong số chúng nhấc điện thoại gọi và nói bằng tiếng Hàn:

"Ông chủ, trong phòng riêng không có ai, bọn ta cần thông tin mới để theo dõi mục tiêu."

Một người ở bên kia điện thoại nói:

"Hiểu rồi, hãy rút lui ở trạm dừng tới, chọn con đường nhanh nhất để đến New Delhi rồi ở đó chờ lệnh.

"Đã hiểu."

Tên sát thủ trả lời.

Hắn cúp điện thoại, nháy mắt với ba tên đồng bọn còn lại rồi nhanh chóng đi về hướng khác.

Thế nhưng ngay lúc chúng đi qua khoang xe số 16 thì cánh cửa phòng chợt mở ra, dường như trong phòng có một sức mạnh không thể chống cự kéo họ vào trong đó, khiến chúng bị kéo ngã vào phòng mà không có chút khả năng phản kháng!

Nó như một hố đen, hút tất cả những tên sát thủ vào, xóa sạch dấu vết tồn tại của chúng.

Cánh cửa ở phòng bao khoang xe số 16 lại đóng lại, lặng lẽ như không có chuyện gì xảy ra.

...

Sân bay quốc tế New Delhi-Gandhi.

Một người đàn ông Trung Quốc liên tục nhìn đồng hồ, bên cạnh hắn có sáu người Trung Quốc đang xách túi leo núi.

Quần áo trên người những người này đều là các nhãn hiệu đắt tiền như "ARCTERYX", "Klattermusen", "KAILAS", trông ai nấy đều khí vũ hiên ngang, không giàu cũng quý.

Tất nhiên, chi phí để leo lên đỉnh Everest không hề nhỏ, và người nghèo không thể leo lên được.

Đầu tiên là trang bị, nói đến trang phục thì cần chuẩn bị áo jacket với độ cao 5.000m, cũng như áo khoác chuyên dụng và ủng leo núi để có thể leo đến đỉnh với độ cao 8.000m và chịu lạnh âm 40 độ.

Mọi thứ đều đáng giá rất nhiều tiền, tổng cộng mọi thứ ít nhất cũng tiêu tốn gần tám mươi nghìn nhân dân tệ.

Thứ hai, Nepal hiện có các yêu cầu đối với những người leo lên đỉnh Everest, ít nhất là phù hợp với nguyên tắc '5678': sau khi leo lên những ngọn núi phủ tuyết ở độ cao 5.000 mét, 6.000 mét và 7.000 mét trên mực nước biển và đạt được chứng chỉ, mới được leo lên độ cao 8.000 mét so với mực nước biển.