Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2021: Tà Dị




Đếm ngược 64:00:00.

Tám giờ sáng.

"Cốc…cốc…cốc."

Khánh Trần gõ cửa phòng Ương Ương:

"Ngươi tỉnh rượu chưa, đứng trên thuyền đã có thể nhìn thấy bến cảng Mumbai rồi, chúng ta chuẩn bị thu dọn đồ đạc xuống thuyền thôi."

Một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa mở ra, Ương Ương vừa mới tắm xong, mặc một bồ đồ thể thao, đang lau tóc.

Ương Ương cười híp mắt hỏi:

"Hôm nay muốn xem ta để kiểu tóc nào nào, ta có thể chọn kiểu vấn tóc đoan trang, thắt bím gọn gàng, buộc hai bím tóc đuôi gà trẻ trung dễ thương...cái nào cũng được! Nếu vấn tóc thì ta có thể phối với cặp kính đen dẹt phù hợp với sở thích của ngươi!"

"Mới sáng sớm ngươi đã ồn ào vậy rồi...Thôi thì cột bím tóc đi, nói không chừng chiều nay lại phải đánh nhau nữa."

Khánh Trần nói.

"Đánh nhau? Ngươi đang lo lắng tối qua chúng ta cao hứng quá sẽ khiến hành tung của mình bị lộ sao?"

Ương Ương hỏi:

"Lần sau ngươi không cần phải dung túng ta như thế."

"Ngươi đừng lo chuyện này, hành trình đến thế giới biểu lần này ta đã sớm sắp xếp xong rồi, lựa chọn ta đưa ra luôn là lựa chọn chính xác nhất."

Khánh Trần nói.

"Được rồi."

Ương Ương yên tâm sấy tóc, nàng cảm thấy điểm khác biệt lớn nhất giữa mình và Tần Dĩ Dĩ là dù Khánh Trần có thay đổi ra sao Tần Dĩ Dĩ vẫn có thể chấp nhận.

Còn nàng lại quá hiểu Khánh Trần, nàng hiểu được chi tiết từng hành vi, cách suy nghĩ, sở thích sống của Khánh Trần, từ đó dung hòa vào cuộc sống của Khánh Trần.

Nàng biết, đêm qua Khánh Trần sẵn sàng cùng nàng điên cuồng như thế, chắc chắn là vì đã có sự chuẩn bị vẹn toàn.

Ương Ương vừa sấy tóc vừa cười nói:

"Ngươi có biết các thành viên của Át Bích hầu như năm nào cũng phải quay lại Hỏa Đường không?"

Trong lòng Khánh Trần chợt thấy hồi hộp.

Ương Ương tiếp tục nói:

"Sau khi ta xuyên không về đã gặp Tần Dĩ Dĩ ở Hỏa Đường, nàng ấy bây giờ là nữ thần của Hỏa Đường, địa vị rất cao, đại trưởng lão coi nàng ấy chẳng khác gì bảo bối, đúng rồi, ta còn nói chuyện phiếm với nàng ấy mấy ngày."

Khánh Trần do dự vài giây:

"Hai ngươi nói gì vậy."

"Haha."

Ương Ương cười nói:

"Dù chúng ta không ở bên nhau, ngươi cũng đừng hỏi chuyện về cô gái khác trước mặt ta chứ."

Khánh Trần đột nhiên cảm thấy không ổn:

"Rõ ràng là ngươi nhắc tới trước, sao giờ lại trả đũa chứ."

Ương Ương tinh quái quá quả thức khiến người ta không sao đỡ được.

Lúc này, Ương Ương đã buộc xong bím tóc, sau đó cầm Khẩu Súng Lục Ổ Quay Không Liên Quan Gì Đến Số Mệnh lên, không chút do dự chỉ vào thái dương của mình, bóp cò.

Tiếng cùm cụp của máy móc vang lên, nhưng tiếng súng cũng không lớn.

Ương Ương rùng mình một cái:

"Cái đồ chơi này tà dị quá, là ta xui xẻo quá hay sao, vừa nổ súng đã là đạn giảm tốc đóng băng? Khánh Trần, ta lạnh."

Khánh Trần thấy tốc độ hành động của Ương Ương đã chậm lại, khi đi lại bình thường còn có cảm giác cứng ngắc, nét mặt cũng không còn hoạt bát như trước.

Hắn nghi ngờ hỏi:

"Sức mạnh của Khẩu Súng Lục Ổ Quay này có mạnh đến vậy không? Vậy chẳng phải vào thời khắc quan trọng bắn nó vào kẻ địch sẽ khiến đối phương lập tức mất đi năng lực hành động sao?"

"Cứ đi thế này thật mất sức quá, mà người khác nhìn vào sẽ nghĩ ta thật kỳ quái, Khánh Trần, ngươi cõng ta đi."

Ương Ương vừa nói vừa nhảy lên lưng Khánh Trần:

"Hôm qua ngươi cũng cõng ta như thế này mà, ta vừa gội đầu đấy, có thơm không?"

Cơ thể Khánh Trần cứng đờ, mùi thơm của dầu gội đầu cứ vương vấn mãi trên chóp mũi hắn.

Lúc này bên ngoài chợt vang lên giọng nói của các du khách:

"Nhìn kìa, có người đang bắn pháo hoa! Pháo hoa này làm thế nào vậy nhỉ, ban ngày cũng có thể rực rỡ như vậy."

Ương Ương:

"..."

Khánh Trần:

"...Tự nhảy xuống đi. "

"Được rồi."

Ương Ương thành thạo nhảy xuống, tiếp tục thu dọn hành lý.

Khánh Trần đau lòng nhức óc nói:

"Rõ ràng là đạn pháo hoa, sao lại lừa ta là đạn đóng băng, chúng ta có thể thành thật với nhau hơn được không?"

"Hihi."

Ương Ương không quan tâm:

"Đi thôi, ta thu dọn xong rồi."

Du thuyền Minh Châu Hào sáng chói cập cảng Mumbai, Ấn Độ. Khánh Trần và Ương Ương mang theo những chiếc túi leo núi khổng lồ, bước xuống du thuyền cùng với hàng nghìn người leo núi trên tàu.

Túi leo núi của Khánh Trần rất lớn, bên trong thậm chí còn chứa cả ván trượt tuyết của hắn.

Họ sẽ khởi hành từ Mumbai, đến New Delhi, Ấn Độ, và khởi hành từ New Delhi với hàng chục nghìn khách du lịch bay đến Nepal.

Khánh Trần cười hỏi:

"Hiện tại có hai phương án để lựa chọn, một là đi tàu tốc hành Vương Công do La Vạn Nhai chuẩn bị để đến New Delhi, tổng cộng bảy ngày sáu đêm, hai là đi tàu hỏa da xanh, đi chung với Tam ca để đến New Delhi bằng tàu hỏa trong một ngày, ngươi chọn cái nào?"

"Một cái là bảy ngày và một cái là một ngày, theo kế hoạch ban đầu của ngươi, mất bao lâu để đến New Delhi."

Ương Ương nói:

"Chuyện liên quan đến công việc ngươi không cần quan tâm đến cảm xúc của ta, chính sự quan trọng, ta là hộ đạo giả của ngươi, tất cả đều ưu tiên cho chuyện của ngươi."