Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2016: Kỵ Sĩ Độc Hành




Những người khác mượn lực lượng của thế giới, chỉ có Kỵ Sĩ cởi bỏ bí mật của gen.

Đại đạo muôn đường cùng đích, duy chỉ có Kỵ Sĩ độc hành.

Vì vậy, súng ngắn ổ xoay không phát huy được tác dụng khi nằm trong tay Khánh Trần.

Nhưng Ương Ương không còn giống như khi trước, nàng là dị năng giả hệ lực trường trăm năm hiếm gặp, đồng thời là lực lượng trung kiên của Bạch Trú, là người hộ đạo của Khánh Trần.

Nếu như Ương Ương trúng đạn thăng cấp, nàng muốn tiếp tục đột phá thì sẽ có phương hướng. Một khi thăng lên được cảnh giới bán thần, e rằng nàng có thể bắn hạ khí cầu máy cấp Giáp từ xa luôn ấy chứ.

Bởi vậy, hiện tại Ương Ương và Khánh Trần cung chung lợi ích, nàng thăng cấp, người được lợi trực tiếp chính là Khánh Trần và Hội Phụ Huynh cùng với Bạch Trú.

Ương Ương tựa vào lan can trên boong tàu, hôm nay nàng tết tóc, mặc áo phông trắng ngắn tay, khi nàng vươn vai còn có thể nhìn thấy cơ bụng và rốn của cô nàng:

“Tín vật đính ước à?”

“Khụ, khụ, thứ này là thần khí của dị năng giả, ngươi thử đi.”

Khánh Trần nói:

“Tuy xác suất bắn ra đạn thăng cấp rất thấp, nhưng lỡ như bắn ra thật thì ngươi chắc chắn sẽ thăng lên cấp A.”

“Vậy ta nên đưa tặng ngươi cái gì đây?”

Ương Ương mỉm cười:

“Đâu thể không duyên cớ nhận một vật cấm kỵ của ngươi được. Hay là thế này, ngươi theo ta về phòng, ta có một món quà tặng cho ngươi.”

“Ta không phải loại người như thế.”

Khánh Trần nói một cách nghiêm túc.

“Nghĩ cái gì thế hả.”

Ương Ương cười xán lạn:

“Cả ngày Makka Pakka với ta, bây giờ lại thông minh thế. Là vật cấm kỵ ACE-240 Sạc pin đa năng ta tìm được ở hoang dã

“Hả?”

Khánh Trần nghi hoặc:

“Trong tổ chức tình báo của Hồ thị không ghi chép nhiều về thứ này, hình như rất thần bí, ngươi tìm thấy nó ở đâu?”

“Lấy được từ tay người hoang dã, giống như một đám người vào thôn đào đồ cổ ở thế giới ngoài những năm 90 ấy, thật ra nhiều người hoang dã nhặt được vật cấm kỵ, nhưng bọn họ lại không biết tác dụng của chúng, cũng không hiểu được giá trị của những vật cấm kỵ ấy, và bọn họ cũng không có tiền đặt mua tạp chí của tổ chức tình báo Hồ thị.”

Trên boong thuyền, Ương Ương nhẹ nhàng tựa lên vai Khánh Trần:

“Vốn dĩ ta định tặng nó cho ngươi nhân dịp sinh nhật, bây giờ ngươi đưa ta khẩu súng này, vậy ta tặng cho ngươi trước.”

“Sạc pin đa năng dùng để làm gì? Ngươi thử chưa?”

Khánh Trần tò mò, hỏi.

“Mỗi tháng dùng một lần, chỉ cần là đồ vật tiêu thụ năng lượng thì có thể nạp đầy năng lượng ngay lập tức. Ban đầu trong hoang dã có người dùng nó để nạp thêm dầu diesel cho xe việt dã, tuy nhiên nếu mỗi tháng chỉ có thể sử dụng một lần thì không có tác dụng lắm, nhưng ngươi sẽ cần thứ này.”

Ương Ương nói.

“Ta cần ư?”

Khánh Trần khó hiểu.

“Đúng vậy, vân khí của ngươi và sư phụ mỗi một lần sử dụng là tiêu hao toàn bộ chân khí Kỵ Sĩ trong cơ thể.”

Ương Ương mỉm cười:

“Năng lực lợi hại như thế lại chỉ có thể dùng một lần thì quá đáng tiếc, vừa hay sạc pin đa năng này có thể giúp các ngươi sử dụng hai lần vân khí. Du sao tần suất dùng vân khí không cao, nếu một cuộc chiến dùng hai lần, về cơ bản có thể kết thúc được rồi.”

Khánh Trần ngẩn ngơ hồi lâu, quả nhiên sạc pin đa năng là thứ mình cần nhất.

Hắn nói khẽ:

“Ngươi tìm thứ này lâu rồi à?”

Vật cấm kỵ phù hợp với mình như thế không phải cứ tìm bừa ở chỗ người hoang dã là tìm được.

Ương Ương cười tủm tỉm:

“Ngươi biết là được rồi.”

Nói đến đây, Ương Ương bỗng đứng thẳng dậy, nói với vẻ tự nhiên:

“Ta biết ngươi vẫn không quên được cô gái cho ngươi quả táo ấy...Yên tâm đi, ta không ép ngươi, ta chờ ngươi nghĩ thông suốt đã. Nào, đi uống rượu, vũ hội trên du thuyền sắp bắt đầu rồi, hôm qua ta chơi Texas Hold’em thua không ít tiền rồi, hôm nay mượn bộ não của ngươi để dùng, thắng lại giúp ta.”

Khánh Trần đứng trên boong thuyền, nhìn nó rẽ sóng biển khơi.

Hắn không ngờ Ương Ương lại đột nhiên nhắc đến Tần Dĩ Dĩ.

Khi đó hắn vừa mới bị sư phụ mang ra khỏi nhà tù số 18, đến khu cấm kỵ số 002 hoàn thành sinh tử quan đầu tiên của mình.

Trên đường đi, cô gái thuần khiết ấy đưa cho hắn một quả táo, sau đó hắn nhớ mãi không quên.

Tình cảm ấy quá thuần túy, đối phương không biết thân phận của hắn, dù đối phương cho rằng hắn chỉ là tôi tớ thì cũng không hề ghét bỏ hắn.

Khánh Trần và Ương Ương giống cộng sự hơn, bọn họ có chung mục tiêu, ở bên nhau lâu rồi cũng sẽ nảy sinh tình cảm.

Nhưng Tần Dĩ Dĩ không không quan tâm những thứ ấy, nàng hoàn toàn không thèm để ý mục tiêu của Khánh Trần là gì, cũng không thèm để ý thân phận của hắn ra sao. Trái lại khi biết được sư phụ của Khánh Trần là bán thần, nàng dứt khoát rời khỏi Người Nhà, đi tìm kiếm kỳ ngộ của mình, chì để có được địa vị sánh ngang với Khánh Trần, chứ không phải sống dưới sự che chở của Lý Thúc Đồng, thấp hơn Khánh Trần một bậc.