Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2015: Con Gái




Giọng cơ trưởng vang lên trong khoang máy bay:

“Các vị, máy bay sắp hạ cạnh.”

Hồ Tiểu Ngưu dặn dò mọi người:

“Lát nữa khi xuống máy bay mọi người phải ngụy trang thành nhân viên vận chuyển thật sự, đừng nhăn nhó, ta biết các ngươi đều ăn quả Trường Sinh Thiên rồi, làm chút việc vặt thế này không mệt được. Hàng hóa trong khoang đều là những thứ sau này chúng ta cần dùng, mọi người không được lười biếng đâu đấy.”

Máy bay hạ cánh, lần này Lý Đồng Vân biết rõ sự tình nghiêm trọng, cho nên chủ động gọi điện cho Khánh Trần:

“Khánh Trần ca ca, bây giờ Maki-chan có thể triệu hồi thức thần rồi, hơn nữa còn triệu hồi được rất nhiều...”

Tiểu Đồng Vân kể lại đầu đuôi câu chuyện, ở đầu dây bên kia Khánh Trần chợt ngẩn ra.

Ơ!

Bỗng chốc Khánh Trần cảm nhận được sự sầu lo của sư phụ Lý Thúc Đồng nhà mình.

Lý Thúc Đồng sầu lo đi đâu tìm được nhiều vật cấm kỵ như thế.

Còn Khánh Trần sầu là vì biết đi đâu bắt nhiều thức thần cho Maki-chan dùng đây?

Có lẽ đây chính là quả báo nhãn tiền trong truyền thuyết...

Theo tốc độ khiêu chiến sinh tử quan của Kỵ Sĩ, chỉ cần nửa năm là cô nhóc đó có thể khống chế ít nhất bốn mươi tám thức thần, còn thiếu nhiều lắm!

Lúc này Khánh Trần đang ngồi trên du thuyền, gần như muốn cúp điện thoại:

“Ừ, ta biết rồi…”

Xem ra đợi khi nào chiến tranh Liên Bang lại nổ ra, hắn nhất thiết phải liên thủ với Jindai Kura một lần.

Bọn họ phải xâm nhập chiến trường tìm Âm Dương Sư.

Jindai Kura lấy nhãn cầu của Âm Dương Sư, còn mình lấy thức thần, phân chia công việc rõ ràng.

Có vẻ khả thi.

Với tư cách là một trong những người hiểu Khánh Trần Nhất, Lý Đồng Vân bắt đầu mặc niệm cho những Âm Dương Sư của Jindai.

Tuy Kỵ Sĩ chuyên hãm hại đồ đệ nhưng đến lúc nguy cấp có thể bất chấp mọi thủ đoạn vì đồ đệ của mình.

Đến cả bán thần như Lý Thúc Đồng còn có thể chém giết thổ phỉ, thế thì Khánh Trần hắn đây cũng có thể đi cướp đoạt của Âm Dương Sư.

Trên du thuyền, Ương Ương và Khánh Trần đứng ở boong thuyền.

Cô nàng nghiêng đầu, hỏi:

“Maki-chan xảy ra chuyện gì à? Con gái của ta bị làm sao?”

“Hửm…?”

Khánh Trần sửng sốt, cho dù hắn có được chỉ số thông minh cao thì nhất thời cũng không biết phải đáp lại câu hỏi này như thế nào:

“Ngươi từ từ đã, ta cảm thấy hình như câu này có gì đó là lạ.”

“Vậy ta hỏi lại lần nữa, Maki-chan làm sao vậy?”

Ương Ương hỏi với giọng điệu tò mò.

“Không sao, cô bé có thiên phú hơn ta dự đoán, nàng mới lên cấp F đã có thể triệu hồi thức thần, hơn nữa triệu hồi một lúc ra ba thức thần.”

Khánh Trần thở dài.

“Đó là chuyện tốt mà, nàng có năng lực tự bảo vệ mình rồi.”

Trần Ương Ương điềm nhiên như không:

“Ta nghe Tiểu Đồng Vân nói mới đầu khi ở trong trường ngươi dùng tên giả là Trần Niên à? Sao, theo họ cha rồi à?”

Khánh Trần:

“...Kỹ năng của ngươi không cần CD à?”

Chuyến đi đến Nepal leo lên đỉnh Everest bằng du thuyền lần này chỉ có Khánh Trần và Ương Ương.

Đến khi không còn ai khác, cô nàng bắt đầu bung xõa, nóng lòng muốn làm những chuyện hạn chế độ tuổi với Khánh Trần.

Hơn nữa còn lặp đi lặp lại.

Khánh Trần suy nghĩ:

“Thật ra lần này ngươi không nên đến đây, sẽ rất nguy hiểm.”

“Sợ gì chứ, ta là người hộ đạo của ngươi, khi ngươi hoàn thành sinh tử quan đương nhiên phải trông giữ bên cạnh ngươi. Hơn nữa ngươi còn nợ ta một chuyến du lịch tuần trăng mật đấy.”

Ương Ương nói.

“Ta nợ ngươi một chuyến du lịch tuần trăng mật lúc nào chứ…”

“Ta đã nói với người khác rồi, cả thế giới đều biết hai ta đi hưởng tuần trăng mật.”

“Thế chuyến đi đến biển Barents thì sao?”

Khánh Trần hỏi.

Ương Ương bỗng nở nụ cười:

“Thế ngươi coi lần đó đi chơi với ta là hưởng tuần trăng mật à? Uầy, đã bắt đầu từ khi đó rồi ư!”

Khánh Trần:

“...Ơ ơ ơ.”

“À đúng rồi, lúc trước ngươi định bàn với ta chuyện gì?”

Ương Ương tò mò.

“Ta cướp được vật cấm kỵ ACE-055 Súng ngắn ổ xoay không liên quan đến số phận.”

Khánh Trần nói:

“Đến bây giờ ngươi vẫn chưa có vật cấm kỵ nào, cho nên ta muốn đưa nó cho ngươi dùng.”

Đây là quyết định Khánh Trần đưa ra sau khi đã suy nghĩ cặn kỹ, đầu tiên hắn không có cách nào sử dụng vật cấm kỵ nào.

Bởi vì viên đạn giáng cấp bắn vào người bình thường sẽ dẫn đến tử vong, mà trong khoảng thời gian hoàn thành sinh tử quan lần này Khánh Trần phải duy trì thuật Hô Hấp Ngược tận một tháng, trở lại với thân phận người bình thường.

Súng ngắn ổ xoay yêu cầu mỗi ngày phải nã bản thân một phát súng, Khánh Trần không thể đánh cuộc, trong suốt ba ngày đó sẽ không xuất hiện một viên đạn giáng cấp nào.

Cho nên nếu hắn dùng nó thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Thứ hai, Khánh Trần muốn thăng lên bán thần, chỉ cần làm đâu chắc đấy là được, hoàn toàn không cần dung hợp với ý chí của thế giới sớm làm gì, mà Kỵ Sĩ vốn không đi theo hướng dung hợp ý chí.