Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2012: Trong Khoang Máy Bay




Khánh Trần suy tư:

“Lấy thì cứ lấy đi, vừa hay ta có việc cần tìm nàng, để ta hỏi xem nàng lấy số Tử Lan Tinh ấy làm gì.”

32 chiếc lá Tử Lan Tinh, đủ cho một người dùng liên tục trong 224 ngày, tức là hơn nửa năm.

Hắn gọi điện cho Lý Đồng Vân, định bảo nàng dẫn Maki-chan đến tìm mình.

Kết quả là thuê bao của Tiểu Đồng Vân nằm ngoài vùng phủ sóng.

Lạ thật, trên Kình Đảo có trạm thu phát sóng di động riêng, sao lại nằm ngoài vùng phủ sóng?

Hắn đi đến nơi ngày thường Lý Đồng Vân và Maki-chan tu luyện nhưng lại không thấy họ.

Thế là hắn đến ký túc xá, gõ cửa phòng.

Giang Tuyết mặc áo thun trắng đi ra mở cửa, trước kia ở thế giới ngoài nàng không dám mặc áo cộc tay, sợ người khác nhìn thấy cánh tay máy của mình.

Khi lên Kình Đảo thì thoải mái hơn nhiều, ở nơi này có rất nhiều người du hành thời gian sở hữu tay chân hoặc cơ thể máy móc. Nàng cảm thấy rất vui vẻ khi ở trên đảo, ở đây nàng dạy vẽ, không còn phải chịu đựng ánh mắt khác thường của người khác, và cũng không bị chồng cũ quấy rầy.

Vị đại tỷ tỷ này vẫn dịu dàng như trước:

“Khánh Trần đấy à, sao ngươi lại đến đây?”

“Ta đến tìm Lý Đồng Vân và Maki-chan, hai người họ không ở ký túc xá à?”

Khánh Trần hỏi.

“Không, có lẽ hai đứa lại đi tu luyện trên đảo rồi.”

Giang Tuyết nói với giọng bất đắc dĩ:

“Tiểu Đồng Vân cứ ép Maki-chan tu luyện, ta không ngăn cản được, cũng đâu thể nhốt nàng trong phòng....Sau đó ta phát hiện nàng có chừng mực, nên cũng không để ý nữa.”

Khánh Trần lắc đầu:

“Họ không đến chỗ tu luyện.”

Nói xong hắn đi vào phòng xem giường của Maki-chan và Lý Đồng Vân.

Ừm, vật dụng tùy thân đều mang đi rồi, thậm chí còn mang theo cả búp bê mà Maki-chan thích nhất nữa, đó là con búp bê Khánh Trần mua cho nàng khi ở Nhật Bản.

Lý Đồng Vân còn mang theo vật cấm kỵ ACE – 119 Hộp đựng giấy rút.

“Họ....bỏ nhà ra đi rồi.”

Khánh Trần dở khóc dở cười:

“Tùy hứng thật, vậy mà không nói với ta một tiếng.”

“Hả?!”

Sắc mặt của Giang Tuyết thay đổi:

“Họ đi đâu?”

Khánh Trần ngẫm nghĩ:

“Có lẽ ta biết họ đi đâu rồi. Ngươi yên tâm, họ sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu. Lý Đồng Vân gan dạ lại cẩn trọng, nếu không chắc chắn thì nàng sẽ không làm, Trước kia nàng luôn muốn bỏ nhà ra đi mà không đi, bây giờ....có lẽ nàng đã tu luyện đến cấp B nhờ sự giúp đỡ của Tử Lan Tinh rồi!”

Cấp B là ngưỡng cửa trên con đường tu hành, điểu này có nghĩa là chỉ cần không đến những nơi nguy hiểm như Bắc Mỹ thì Lý Đồng Vân sẽ không có vấn đề gì.

Lúc trước, Khánh Trần bảo Lý Đồng Vân chuyển sang tu Vạn Thần Lôi Ti, kết quả cô nhóc không nghe mà khăng khăng làm theo ý mình, tiếp tục tu luyện Chuẩn Đề Pháp.

Bây giờ nghĩ lại, đối phương có ý định bỏ nhà ra đi từ lâu rồi, nàng lên kế hoạch chỉ cần đạt đến cấp B là không bị đánh nữa.

Vì vậy nàng phải tu luyện Chuẩn Đề Pháp lên đến cấp B rồi tu luyện lại Vạn Thần Lôi Ti, thế thì sẽ không để lỡ thời gian bỏ nhà ra đi.

Phải nói là người có thiên phú tu hành có thể tùy hứng như thế đấy...

“Họ đi đâu?”

Giang Tuyết tò mò, hỏi.

“Yên tâm, không có vấn đề gì đâu.”

Khánh Trần cười nói:

“Coi như hai cô nhóc đi tham gia trại hè đi, sẽ có người chăm sóc cho họ. Ta cũng phải đi, mọi việc trên Kình Đảo còn phải nhờ dì Giang Tuyết trông nom.”

Giang Tuyết gật đầu:

“Ừ, ta biết rồi.”

Khánh Trần rời đảo ngay ngày đầu tiên trở về.

Hắn phải đi con đường của mình.

Đi ngắm một trận tuyết, giết một vài người.

...

Trên một chiếc máy bay chở hàng từ Trịnh Thành đến Hải Thành, các Kỵ Sĩ ngồi ủ rũ cạnh các kệ để hàng, máy bay tư nhân và bữa tiệc với nhân vật nổi tiếng như đã nói đâu?

“Sư phụ đúng là lừa đảo mà, bảo là có bốn chiếc máy bay tư nhân, kết quả mọi người phải ngồi máy bay vận tải, đến cả cái ghế ngồi cũng chẳng có, chỉ có thể ngồi trên đống hàng hóa. Khác quá khác với những gì hắn miêu tả.”

Trương Hổ Bảo ngồi trên máy bay mà khiếp sợ không thôi:

“Đội ngũ huấn luyện viên chuyên nghiệp nhất đâu?”

Nguyên một đám Kỵ Sĩ này mặc đồng phục nhân viên giao hàng của Hồ thị, mấy ngày liền chưa tắm rửa, nhếch nhác bẩn thỉu, tất cả họ đều sắp sụp đổ tới nơi rồi.

Hồ Tiểu Ngưu vui vẻ:

“Sư phụ nói với các ngươi như thế à? Không sao, dần dần các ngươi sẽ quen thôi, hãm hại đồ đệ là truyền thống của tổ chức Kỵ Sĩ đấy, về sau các ngươi có cơ hội thu nhận đồ đệ thì cũng có thể lừa họ.”

Trong khoang máy bay, Trương Thiên Chân cười nói:

“Có huấn luyện viên chuyên nghiệp, cũng có bữa tiệc của người nổi tiếng, nhưng đó không phải là những thứ mà các ngươi nên nghĩ tới bây giờ. Hiện tại các ngươi còn nhỏ yếu, thậm chí không thể quang minh chính đại xuất hiện, nếu như bốn chiếc máy bay tư nhân của tập đoàn Hồ thị chở các ngươi đến Hải Thành thì chẳng phải là đang báo cho cả thế giới biết hành tung của các ngươi sao? Cho nên trước khi hoàn thành tám sinh tử quan, các ngươi ngoan ngoãn che giấu thân phận đi.”