Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2013: Nhưng Có Quýt




Hổ Tiểu Ngưu mỉm cười:

“Các ngươi đã leo vách núi, bài huấn luyện tiếp theo là nhảy cầu, thứ hai là nhảy dù, thứ ba là đạp xe leo núi, thứ tư là bay bằng bộ áo có cánh...Cuối cùng, ta sẽ dẫn các ngươi lên một chiếc thuyền đánh cá, dong buồm ra khơi, đi tìm một cơn bão trên biển như sư phụ từng làm.”

Trương Thiên Chân nở nụ cười:

“Bắt cua hoàng đế ở nơi nguy hiểm nhất, đi xe đạp leo núi lao thẳng xuống dưới ở nơi nguy hiểm nhất, đối mặt với thủy triều cao 30 mét mà không hề sợ hãi. So với máy bay tư nhân, bữa tiệc của người nổi tiếng, đây mới là chuyện lãng mạn nhất trong đời các ngươi. Các ngươi là Kỵ Sĩ, nhưng phải thật sự trả giá bằng mồ hôi và sự cố gắng mới trở thành Kỵ Sĩ chân chính. Hơn nữa, trước đó không thể để người khác biết được sự tồn tại của các ngươi.”

Hồ Tiểu Ngưu lên tiếng:

“Khi máy bay hạ cánh, các ngươi chỉ là nhân viên vận chuyển bình thường, 6 tiếng sau sẽ có một chiếc xe buýt không có tiêu chí nhận biết đón từng người đến địa điểm cần đến.”

“Đã rõ.”

Diệp Hàm gật đầu.

Vẫn phải làm việc, hàng hóa trên chiếc máy bay này là do họ vận chuyển lên đấy…

Kỵ Sĩ hãm hại đồ đệ, sao lại có thể hãm hại như thế chứ!?

Đúng lúc này, có tiếng động vang lên từ trong đống hành lý của họ, Hồ Tiểu Ngưu kinh ngạc, còn Trương Thiên Chân lập tức rút con dao nhỏ bên hông ra đứng che trước mặt Hồ Tiểu Ngưu.

Trương Thiên Chân đanh giọng:

“Ai đấy, đi ra!”

“Đừng sợ, là bọn ta.”

Lý Đồng Vân và Maki-chan lần lượt chui ra từ chiếc vali 28 inch.

Tiểu Đồng Vân vội vàng sửa sang tóc tai cho mình rồi vuốt lại tóc cho đối phương, bướng bỉnh duy trì uy nghiêm của “tam sư tỷ” Maki -chan…

Nàng nói với vẻ điềm nhiên như không có gì xảy ra:

“Khụ khụ, ta đã thăng lên cấp B rồi, sư phụ các ngươi cử ta đến làm người hộ đạo cho tất cả các ngươi. Vừa rồi ta trốn trong vali là muốn nhìn xem tính cảnh giác của các ngươi thế nào, xem các ngươi có thể phát hiện ra ta không, kết quả lại khiến ta vô cùng thất vọng.”

Hồ Tiểu Ngưu nói:

“Đồng Vân à...Ta sẽ gọi điện cho sư phụ ngay khi xuống máy bay.”

Tiểu Đồng Vân nổi giận:

“Đừng, đừng, đừng, đừng, đừng!”

Những gì Lý Đồng Vân vừa nói còn có thể lừa gạt những Kỵ Sĩ mới chứ không lừa được Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân.

Dù nàng có gào rách cổ họng thì Hồ Tiểu Ngưu chắc chắn Khánh Trần sẽ không để hai cô bé này tự tiện rời khỏi Kình Đảo, rốt cuộc bọn họ vẫn còn quá nhỏ.

“Các ngươi to gan quá đấy.”

Hồ Tiểu Ngưu cảm thán:

“Hơn nữa ngươi làm thế này chẳng phải là liên lụy đến ta sao? Lỡ như sư phụ tưởng ta lặng lẽ mang các ngươi đi thì làm sao bây giờ? Không được, sau khi xuống máy bay ta nhất định phải gọi điện cho sư phụ giải thích rõ ràng.”

Dáng vẻ “uy nghiêm” của Lý Đồng Vân ban nãy lập tức biến mất, thay vào đó là bộ dạng tủi thân:

“Tiểu Ngưu ca ca, Maki-chan cũng là Kỵ Sĩ mà, nàng cũng cần phải được huấn luyện. Ta làm huấn luyện viên cho nàng thì không đủ chuyên nghiệp, vừa hay nhân lúc các ngươi đi huấn luyện thì có thể đi theo học cùng. Khánh Trần ca ca không có thời gian dạy nàng, ta làm người hộ đạo cũng sốt ruột lắm chứ.”

Thật ra đó là những lời nói thật lòng của nàng.

Người hộ đạo của Kỵ Sĩ đồng thời là huấn luyện viên, vệ sĩ kiêm tri kỷ.

Hiện nay 99 Kỵ Sĩ mới đều bước lên con đường phát triển của mình, Jinguji Maki là sư tỷ của những người đó, nếu một năm sau 99 Kỵ Sĩ mới đều hoàn thành thử thách thì địa vị của vị sư tỷ này sẽ rơi vào tình cảnh khó xử...

Jinguji Maki có thể mù mờ, nhưng Lý Đồng Vân phải suy nghĩ cho cô bé.

Hồ Tiểu Ngưu nhìn Lý Đồng Vân bướng bỉnh thế kia, tuy biết nàng giả vờ tủi thân nhưng cũng chỉ có thể giơ hai tay đầu hàng:

“Nhưng dù sao ngươi cũng phải để sư phụ biết chuyện này chứ.”

“Yên tâm, sau khi xuống máy bay ta sẽ gọi điện cho hắn, ngươi đừng bảo máy bay quay lại là được.”

Lý Đồng Vân nở nụ cười.

“Được rồi, hai người trốn trong vali cũng lâu rồi, có đói bụng không? Để ta bảo nhân viên công tác chuẩn bị bữa tối cho các ngươi.”

Trương Thiên Chân cười nói:

“Cơm thịt gà, cơm thịt bò, mì, muốn ăn gì?”

“Cho ta một suất cơm thịt gà, còn Maki-chan của chúng ta là cơm thịt bò, nàng thích ăn thịt bò, có đào ngâm đóng hộp không, nàng thích cả món đó nữa.”

Lý Đồng Vân cười tít mắt:

“Thiên Chân ca ca tốt nhất.”

Bình thường Lý Đồng Vân bảo mọi người đừng chiều Maki-chan quá, thế nhưng chính nàng lại biết rõ khẩu vị của Maki-chan và nhớ kỹ mọi chi tiết nhỏ.

Trương Thiên Chân cười nói:

“Không có đào ngâm, nhưng có quýt.”

“Quý cũng được, nàng cũng thích ăn.”

Hồ Tiểu Ngưu vào khoang máy bay lấy đồ hộp.

Jinguji Maki nhìn thấy đồ hộp thì mắt sáng rực lên:

“Ngầu đét!”

Trương Thiên Chân:

“???”

Hồ Tiểu Ngưu nhướng mày:

“Tiểu Đồng Vân, ngươi dạy Maki-chan cái gì thế hả?!”