Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2011: Không Cần Xin Lỗi




Diệp Hàm hít sâu một hơi, rồi nói:

“Ta bằng lòng. Ta đã không leo lên được vách núi, lần này ta nhất định sẽ làm được!”

“Ta bằng lòng! Dù sao ta cũng không muốn về nhà, cũng không có ai chịu hẹn hò với ta!”

“Ta cũng đồng ý!”

Khánh Trần thở phào một hơi, hắn nhìn về phía Trịnh Viễn Đông:

“Nhờ ông chủ Trịnh thi triển thuật Giữ Nghiêm Bí Mật với 112 người đưa thư này, kể cả Tiểu Thất.”

Trịnh Viễn Đông nhìn Khánh Trần với vẻ suy tư:

“Ngươi có nhiệm vụ quan trọng cần giao cho họ à?”

“Phải.”

Khánh Trần gật đầu:

“Vô cùng quan trọng, hơn nữa bất kỳ ai cũng không được phép để lộ bí mật, không thể để xảy ra sơ suất.”

“Vừa hay ta định đưa Chân Thực Chi Nhãn màu đen cho ngươi, lát nữa ta thi triển thuật Giữ Nhiễm Bí Mật xong thì đưa cho ngươi đi.”

Trịnh Viễn Đông nói.

“Đưa cho ông chủ Hà luôn đi, xin lỗi ông chủ Trịnh, ông chủ Hà đã dùng điều kiện mà ta không có cách nào từ chối để đổi lấy quyền sử dụng nó sáu tháng.”

Khánh Trần nói.

“Không cần nói xin lỗi ta.”

Trịnh Viễn Đông mỉm cười:

“Vốn dĩ nó là thứ mà ngươi dùng Vạn Thần Lôi Ti để đổi lấy, ngươi có quyền quyết định quyền sở hữu nó.”

Khánh Trần lắc đầu, không nói gì.

Hắn nói xin lỗi bởi vì Trịnh Viễn Đông muốn Vạn Thần Lôi Ti là để người du hành thời gian trong trường có một hướng đi, chứ không phải vì ham muốn ích kỷ của bản thân.

Đối phương cầm đồ của mình để đổi lấy hạnh phúc tập thể, hành động này khiến hắn vô cùng kính phục. Khánh Trần lấy Chân Thị Chi Nhãn màu đen ra trao đổi, dù chỉ là quyền sử dụng trong sáu tháng thì cũng phải nói với ông chủ Trịnh một tiếng.

Trịnh Viễn Đông nói với giọng tò mò:

“Ngươi giao nhiệm vụ gì cho những người này, có thể nói cho ta biết không?”

Khánh Trần nói:

“Chỉ có thể nói mục tiêu cuối cùng là giết chết một người có thể chế tạo khôi lỗi. Còn lại ta không thể tiết lộ nhiều hơn.”

“Ta hiểu rồi.”

Trịnh Viễn Đông nói:

“Chỉ cần ba tiếng, ta có thể thi triển xong thuật Giữ Nghiêm Bí Mật cho tất cả họ.”

“Vậy nhờ ngươi.”

Khánh Trần gật đầu, hắn nhìn về phía 112 người đưa thư cùng với Tiểu Thất:

“Từ hôm nay trở đi, các ngươi là thanh đao ta cất giấu, khi ra khỏi vỏ là phải dính máu, một kích mất mạng.”

Zard đứng một bên tò mò hỏi:

“Khoan đã ông chủ…”

Đại Vũ tức giận:

“Ta vẫn còn ở đây đấy, ngươi coi ta là không khí à?”

Zard tỏ vẻ xấu hổ:

“À, bảy ngày trước là Tiểu Vũ ở bên cạnh ta, ta quên mất, xin lỗi.”

“Vậy là khi Tiểu Vũ ở đây thì ngươi gọi hắn là ông chủ luôn?”

Đại Vũ nhướng mày:

“Ngươi không định giấu giếm ý đồ tạo phản nữa à?”

“Không gọi nữa, không gọi nữa!”

Zard xin tha:

“Mấy người Tiểu Tam, Tiểu Thất đều có nhiệm vụ, khiến người ta hâm mộ quá đi mất. Có thể giao nhiệm vụ cho ta không? Nếu không để ta đi ám sát nhân vật quan trọng nào đó của Jindai, ta sẽ xé luôn cả bài tập về nhà của con hắn.”

Đại Vũ:

“...Ngươi xé bài tập về nhà của bọn trẻ con làm gì?!”

“Trả đũa đó!”

Zard nói với vẻ đương nhiên:

“Ta đâu thể giết trẻ con được, vậy thì xé bài tập về nhà của hắn. Ngầu không, tàn nhẫn không?”

Đại Vũ im lặng một lúc lâu, rồi mới nói:

“...Thế thì đúng là tàn nhẫn.”

Thật ra, hiện tại trong lòng Đại Vũ rất là xoắn xuýt.

Vừa rồi Khánh Trần an bài mọi việc ngay trước mặt hắn, giống như trong vô thức đã coi hắn là người một nhà.

Đại Vũ muốn rời đi một cách kiêu ngạo, thầm nhủ ta không thèm nghe lén tình báo của các ngươi.

Nhưng mà hắn lại muốn biết Khánh Trần định làm gì…

Nói thật, Đại Vũ suy nghĩ mãi mà vẫn không biết làm cách nào để giết chết khôi lỗi sư kia, thế nhưng Khánh Trần lại nhanh chóng nghĩ ra cách, điều này khiến Đại Vũ thấy không phục…

Đột nhiên, Khánh Trần nói:

“Zard và Huyễn Vũ, trước tiên các ngươi giúp khu dân cư hoàn thành công trình thủy lợi…”

Trong lúc suy tư, Đại Vũ vô thức đáp lời:

“Được...cái con khỉ ấy!”

Hắn quay người đi ra khỏi cứ điểm chiến tranh.

Khánh Trần mỉm cười, rồi hắn lại quay sang nhìn những người đưa thư.

Những người đưa thư này không có tên nữa, họ gọi là 001, 002, 00...cho đến 112, Khánh Trần đặt cược tất cả vào họ.

Muốn giết người chế tạo khôi lỗi, chỉ có một con đường duy nhất, một khi bước lên con đường này Khánh Trần không có ý định quay đầu lại, trở thành kẻ địch của cả thế giới cũng chẳng sao cả.

Tiểu Thất nói:

“Đúng rồi ông chủ à, mấy hôm trước Tiểu Đồng Vân bỗng nhiên đến lấy 32 chiếc lá Tử Lan Tinh, bảo là mang về ký túc xá dự trữ, đỡ tránh dùng hết lại phải đến lấy. Ta thấy không thiếu hàng tồn kho nên đưa cho nàng. Mà khi đó ngài bận sắp xếp việc tiếp đón các nhà khoa học nên ta không nói với ngài.”

32 chiếc lá Tử Lan Tinh thật sự là chẳng thấm vào đâu với học viện nông nghiệp, hoàn toàn không đáng để Tiểu Thất báo cho Khánh Trần.

Nhưng Tiểu Thất nhớ đến việc này lại cảm thấy khác thường.