Làm sao để giết chết một kẻ ác nghiệt như thế? Thậm chí Khánh Trần và Lý Thúc Đồng còn không nghĩ ra được cách nào để tìm ra tất cả khôi lỗi của đối phương.
Đối phương cũng sẽ không cho họ cơ hội giết liền một nửa khôi lỗi của mình.
Người này lên kế hoạch mấy chục năm, hiện giờ không kiêng dè gì nữa, đến lúc phơi bày ý đồ của mình.
Nói đến đây, Lý Thúc Đồng cau mày:
“Giờ chúng ta không biết được giới hạn của khôi lỗi sư đó ra sao, hắn có thể chế tạo bao nhiêu khôi lỗi? Hắn đã tạo ra bao nhiêu khôi lỗi để lập nên tổ chức tình báo? Số khôi lỗ đó phân tán ở những nơi nào? Chúng ta hoàn toàn không biết gì cả!”
“Thế nên hắn mới không sợ hãi.”
Khánh Trần thở dài:
“Thử đứng trên lập trường của hắn mà nghĩ xem, nếu ta là hắn, ta sẽ phân tán toàn bộ khôi lỗi đến 25 thành phố của Liên Bang, chỉ cần thế giới không bị hủy diệt thì hắn sẽ bất tử, không một ai có thể giết được hắn.”
“Đúng là nan giải, việc này rất khó giải quyết.”
Lý Thúc Đồng cảm thán.
Đột nhiên Khánh Trần nói:
“Ta có một cách, nhưng cách này quá nguy hiểm, hơn nữa sẽ bị tất cả mọi người phản đối và chống lại, thậm chí sẽ khiến ta trở thành kẻ địch chung của mọi người dân. Con đường này rất khó đi, một khi tiến hành, ta cũng không biết có gây ra hậu quả nào khác không. Sư phụ, ta không biết nên làm như thế hay không.”
Lý Thúc Đồng trầm tư một lúc:
“Con đường của Kỵ Sĩ chỉ cần không thẹn với lương tâm, chân thực và chân thành là nguyên tắc của ta và ngươi, nếu ngươi cảm thấy chỉ có con đường này có thể đi, mà nó là con đường đúng đắn...Vậy thì làm đi.”
“Ta hiểu rồi.”
Khánh Trần gật đầu:
“Hơn nữa phải giữ bí mật về chuyện này, chỉ có một số ít người thực thi, đồng thời phải đảm bảo không ai trong số họ là khôi lỗi mới được...Cần phải có người hy sinh thanh xuân của mình làm anh hùng vô danh vài năm.”
“Đã chọn được ai chưa?”
Lý Thúc Đồng hỏi:
“Ta có thể bảo Lý Đông Trạch, Diệp Vãn, Lâm Tiểu Tiếu đến giúp ngươi, người này là tai họa ngầm, nếu có cách giết hắn thì chúng ta sẵn sàng trả giá đắt. Thậm chí ta cho rằng, hắn là mối đe dọa lớn hơn cả thế lực nước ngoài.”
“Có rồi.”
Khánh Trần nhếch miệng cười:
“Bây giờ ta có nhiều người tài trong tay, người nào cũng có thể một mình cáng đáng mọi việc.”
Đếm ngược kết thúc.
Trở về!
…
Thế giới lại bừng sáng.
Đếm ngược 168:00:00.
Lại là chu kỳ xuyên không bảy ngày.
Khánh Trần đã về đến cứ điểm chiến tranh, Trịnh Viễn Đông, Tiểu Thất và những người khác đều có mặt ở đó.
Zard, Huyễn Vũ cũng đến, chẳng qua lần trước trước khi xuyên không vẫn còn là Tiểu Vũ, vậy mà bây giờ đổi thành Đại Vũ...Thật là kỳ diệu.
“Lần này xuyên không chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ đón các nhà khoa học, đồng thời cũng thành công rút lui phần lớn thành viên của Hội Phụ Huynh, cảm ơn mọi người, các ngươi vất vả rồi.”
Khánh Trần nói một cách trịnh trọng.
Tiểu Thất cười nói:
“Không vất vả gì cả, Phụ Huynh, ngươi đoán trúng hết mọi việc, quả nhiên Jindai chạy đến giết Cao Văn, hơn nữa còn chia ra làm hai nhóm người, đều bị chúng ta bắt được. Đám người Nhật đó khôn lắm, nhóm thứ nhất vậy mà lại là mồi nhử, hòng lừa gạt chúng ta thả lỏng cảnh giác.”
Khánh Trần gật đầu:
“Bảo vệ Cao Văn cẩn thận, trong lịch sử đã có rất nhiều người bênh vực lẽ phải như thế bị giết chết, chúng ta cũng đã đọc về lịch sự, nên học hỏi chút gì đó từ nó.”
Lúc này, nhóm Trần Chước Cừ đã đi khỏi Kình Đảo, 112 người đưa thư vừa mới vượt qua được nỗi buồn bã.
Tiểu Thất nói:
“Phụ Huynh, ta đã bố trí cho họ tu luyện, trồng trọt hằng ngày, những “người đưa thư” này của chúng ta cũng nên làm gì đó khi đến thế giới trong, không thể nhàn rỗi được.”
Khánh Trần nhìn về phía những người đưa thư:
“Bây giờ ta cần các ngươi làm một việc, có lẽ một năm mới hoàn thành, cũng có thể là vài năm. Trong lúc đó, khi trở về các ngươi sẽ tu hành trên Kình Đào, khi xuyên không sẽ đi làm nhiệm vụ theo sự chỉ dẫn của Tiểu Thất. Khi các học sinh khác đang chơi đùa, các ngươi không được chơi, khi các học sinh khác được về nhà khi nghỉ hè và nghỉ đông thì các ngươi không được về nhà; khi các học sinh khác yêu đương hẹn hò, các ngươi cũng không thể yêu đương. Các ngươi phải đối mặt với nguy hiểm, chịu đựng sự cô độc, trên huân chương của Kỵ Sĩ và Hội Phụ Huynh sẽ không có tên các ngươi, thậm chí về sau các ngươi không có tên mà chỉ có số hiệu...Các ngươi có bằng lòng không?”
Hắn không nói cho họ biết phải đi làm gì, thậm chí cũng không nói rốt cuộc có nguy hiểm gì.
Tiểu Thất gãi đầu:
“Ta thì không vấn đề gì, chỉ cần việc này góp sức cho sự nghiệp của ngài thì ta đều sẵn lòng. Nói thật, ta rất hâm mộ Tiểu Tam, tuy hơi ghê nhưng bây giờ hắn rất quan trọng với Hội Phụ Huynh...Giờ đến lượt ta, ta lại thấy vui vẻ lắm ấy.”
“Những người khác thì sao?”
Khánh Trần nhìn về phía các học sinh:
“Vài năm không thể về nhà, không thể làm quen bạn mới...Việc này sẽ trì hoãn mấy năm thanh xuân của các ngươi, chưa biết chừng khi mọi chuyện kết thúc, các ngươi cũng không còn trẻ trung nữa. Các ngươi có bằng lòng không?”