Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2007: Cao Thủ Cấp A




Trong khu cấm kỵ số 002.

Lý Khác và Lý Vân Kính đang ngồi bên đống lửa.

Trích tiên Lý Vân Kính ngồi khoanh chân tu luyện, vô cùng chuyên chú.

Đinh Đông vừa mới đến đưa một ít trái cây, bây giờ không biết chạy đi đâu chơi rồi.

Họ đang chờ một người.

Lý Khác là đại sư huynh trong số các đồ đệ của Khánh Trần, thế nên mấy ông lão kia cưng hắn lắm, làm hắn cảm thấy không chịu nổi.

“Ngươi là Lý Khác à?”

“Tuyệt đối đừng học theo sư phụ với sư gia của ngươi, tính nết của hai tên đó đến chó còn chẳng ưa.”

“Ngày ngày chỉ biết nghĩ đến vật cấm kỵ của bọn ta thôi…”

“Có người yêu chưa?”

“Khi nào dẫn đến đây cho bọn ta xem, thuận tiện để một đứa bé ở đây luôn, bọn ta bảo Đinh Đông trông cho.”

Lý Khác lúng túng trả lời:

“Ta vẫn còn nhỏ, vừa mới lên 15 thôi.”

“Lúc bọn ta 15 tuổi đã có hai đứa rồi đấy, Lý thị sao thế này, cứ lề mà lề mề, càng về sau càng kém cỏi.”

Trong Kỵ Sĩ có thành viên Lý thị đáp trả:

“Ngươi đừng có mà ở đây đặt điều nói xấu nhà bọn ta, trong Kỵ Sĩ chỉ riêng thành viên Lý thị đã có 13 người rồi, ngươi cãi không lại bọn ta đâu.”

“Ái chà chà, chơi hội đồng đúng không?!”

Mấy ông già này bắt đầu cãi nhau om tỏi, Lý Khác thấy họ không rảnh quan tâm đến mình nữa mới thở phào một hơi.

Quả thật đúng như tiên sinh nói, các tiền bối hết sức nhiệt tình.

Điện thoại vệ tinh bỗng đổ chuông.

Lý Khác cầm điện thoại vệ tinh lên, ở đầu dây bên kia Khánh Nhất nói tất tần tật mọi chuyện:

“Tiên sinh nói với ngươi chưa, ta kề vai chiến đấu với hắn ở thành phố số 10…”

Lý Khác mỉm cười nghe cho hết:

“Rồi rồi, ta biết bây giờ ngươi giúp tiên sinh thống lĩnh Mật Điệp Ti rồi, cũng biết ngươi đã trải qua thảm họa cùng với hắn, còn giúp hắn cứu thầy trò của đại học Thanh Hòa, cuối cùng lại giúp hắn tìm được vị trí của Jindai Unsou...Ừ, lợi hại lắm, lợi hại lắm.”

“Lúc tiên sinh gọi điện cho ngươi có khen ta không?”

Khánh Nhất tò mò, hỏi.

“Khen chứ.”

Lý Khác cười nói:

“Hắn nói Khánh Nhất trưởng thành rồi, có thể một mình cáng đáng mọi việc rồi, có ngươi ở thành phố số 10 hắn yên tâm lắm.”

“Ơ...thật vậy ư?”

Khánh Nhất hỏi:

“À đúng rồi, đồ đệ mà tiên sinh mới nhận đã đến chỗ ngươi chưa? Là một bé trai tên Trương Mộng Thiên.”

“Tiên sinh nói với ta rồi, nhưng hắn vẫn chưa tới.”

Lý Khác nói tiếp:

“Hắn 14 tuổi, chỉ nhỏ hơn ta và ngươi một tuổi thôi, sao có thể gọi hắn là bé trai được. Ta nghe tiên sinh nói hình như là một người rất thú vị, có khi còn cứng cỏi hơn hai ta đấy.”

Người mà Lý Khác và Lý Vân Kính đang đợi trong khu cấm kỵ chính là Trương Mộng Thiên.

Hiện tại Khánh Trần đã không có thời gian dạy dỗ đồ đệ, nhưng may mà ở thế giới trong Lý Khác, Lý Vân Kinh bảo vệ, ở thế giới ngoài có công ty đa quốc gia Hồ thị và Trương thị sau lưng Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân giúp đỡ.

Vậy là hắn càng có thể yên tâm bỏ gánh rồi.

Làm sếp đùn đẩy công việc cho người khác đúng là sung sướng.

Những lúc như thế này Khánh Trần mới hiểu được câu “Đường dài đằng đẵng ta chỉ đi cùng một ngươi chặng đường, từ nay về sau khổ đau hay vui sướng ta chẳng đoái hoài” mà sư phụ nói thì ra có nghĩa là “Ngươi tự đi chơi đi, không có việc gì đừng đến làm phiền ta”...

Bây giờ, hắn đã cảm nhận được sự vui vẻ của Lý Thúc Đồng sau khi dẫn mình đi leo vách núi Thanh Sơn rồi bỏ mặc hết thảy và rời đi rồi.

Lúc này, khu cấm kỵ chợt vang lên tiếng bước chân, Lý Vân Kính cũng mở mắt ra, hắn cảm nhận dòng khí lôi kéo, bỗng nhíu mày:

“Cao thủ cấp A.”

Thế nhưng ngay sau đó, Trương Mộng Thiên đeo cặp sách trên lưng đi từ trong rừng cây ra, một lớp vải trắng che khuất đôi mắt của hắn.

Rõ ràng hắn không nhìn thấy gì cả, nhưng nhờ sự chỉ dẫn của tiếng gió, hắn “nhìn” rõ toàn bộ khu cấm kỵ này.

Cảm giác của Trương Mộng Thiên đã tăng lên sau cuộc chiến ở khu Tam Hạ, ngoài ra nhờ tác dụng của Long Ngư lên xương tai, hắn đã có được “tâm nhãn”.

Trên đường, một cành cây to bằng một cánh tay chắn trước mặt Trương Mộng Thiên, hắn sắp sửa vấp phải nó.

“Cẩn thận!”

Lý Khác lớn giọng nhắc nhở.

Nhưng ngay trước khi Lý Khắc lên tiếng, Trương Mộng Thiên đã nhấc chân bước qua nhánh cây, giống như có thể nhìn thấy rõ ràng mọi vật.

Lý Vân Kính ngạc nhiên:

“Không phải cao thủ cấp A, mà là giác quan thứ sáu bẩm sinh! Sư phụ ngươi lại nhặt được bảo bối rồi!”

Mấy ông già trong khu cấm kỵ lại bắt đầu ồn ào:

“Trương Mộng Thiên! Tiểu tử Khánh Trần không lừa chúng ta, thì ra hắn nhận được đồ đệ có giác quan thứ sáu thật!”

“Nếu đạt đến cảnh giới bán thần thì khi dung hợp với ý chí của trời đất thậm chí có thể đoán trước được trận chiến, khi chiến đấu với kẻ địch cả thế giới sẽ giúp hắn!”

Người có được giác quan thứ sáu sở dĩ trở nên quý giá là bởi vì kể từ lúc hắn tiến vào cảnh giới bán thần thì kẻ địch đã khó có thể tấn công hắn.