Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2005: Lợi Hại Lắm Đúng Không




Khi đến sảnh tầng một, hắn nhìn tên các tiền bối của Truyền thông Hy Vọng được dán trên tường.

Ở nơi dễ thấy nhất có khắc một đoạn: "Ghi lại sự thật, dù có chết chín lần cũng không hối hận - Giang Tự."

Giang Tự là tổng biên tập của truyền thông Hy Vọng hơn một nghìn năm trước, hắn đã lên tiếng vì sự bất công và cuối cùng bị ám sát.

Lúc này, Cao Văn dường như đã vượt không gian và thời gian trở về hàng nghìn năm trước, tìm được người bạn tâm giao cho mình.

Sau đó, hắn ngẩng cao đầu bước ra khỏi Tòa nhà Truyền thông Hy vọng.

Các đường phố của thành phố số 10 dần trở nên đông đúc, thậm chí đèn neon lộng lẫy cũng được thắp sáng trở lại, mọi người cũng sẽ có những giây phút thư giãn và giải trí trong thành phố sau giờ làm việc.

Thảm họa đã qua đi, những người còn sống không nên chìm đắm ở ngày hôm qua.

Đột nhiên, Cao Văn cảm thấy như có ai đó phía sau mình, nhưng khi quay lại, hắn không thấy gì cả.

Cao Văn lắc đầu, hắn không còn ngoảnh lại nữa mà bước từng bước về nhà, nhìn đường phố một cách nghiêm túc, như thể sắp nói lời từ biệt.

Ở lối vào của một con hẻm phía trước, ai đó đang lạnh lùng nhìn hắn, một giọng nói phát ra từ kênh liên lạc:

"Chuẩn bị ra tay, giết chết hắn rồi rút lui."

Giây phút tiếp theo, trước con đường nơi Cao Văn đang đứng, có hai người bước ra từ con hẻm, cầm theo một khẩu súng lục.

Bọn chúng giơ tay lên chuẩn bị nổ súng.

Tuy nhiên, vào lúc này, có một tiếng vang từ trên cao vọng đến, một viên đạn bắn tỉa bắn xuyên qua ngực của kẻ giết người.

Trong bóng tối, Tiểu Thất đã nhảy ra khỏi căn phòng trên tầng hai bên vệ đường, siết cổ kẻ giết người kia, nhưng không giết chết.

Ở những nơi khác cũng vang lên tiếng súng nổ, như thể trận chiến diễn ra ở nhiều nơi cùng một lúc, nhưng lại nhanh chóng kết thúc.

Cao Văn ngơ ngác nhìn Tiểu Thất đánh ngất tên giết người, sau đó còng tay tên kia lại.

"Các ngươi là..."

Cao Văn sợ hãi không thôi, thấp giọng hỏi.

Tiểu Thất cười nói:

"Phụ Huynh nói rồi, một khi ngươi đăng bài báo, với tính cách của Tiểu Nhật...Jindai, nếu không ổn chắc chắn sẽ lựa chọn ám sát ngươi, còn bọn ta nhất định phải bảo vệ ngươi thật tốt."

"Phụ Huynh đó đoán đúng rồi, không phải hắn đã rời đi sáu ngày rồi sao?"

Cao Văn tò mò hỏi.

"Đúng vậy, trước khi rời đi còn đặc biệt dặn dò bọn ta."

Tiểu Thất cười giải thích:

"Lợi hại lắm đúng không? Tính toán không chút sai sót."

Cao Văn biết trên đời này không ai có thể thật sự tính toán không chút sai sót, nhưng đối phương đã ra lệnh trước, yêu cầu đám Tiểu Thất bảo vệ mình, thực sự rất lợi hại...

Hắn đã nghĩ rằng đêm nay mình sẽ phải chết.

Tiểu Thất cười nói:

"Bọn ta không có bất kỳ tế bào chính trị nào, tất cả đều phụ thuộc vào sự liều lĩnh và lòng dân. Về phần Jindai và Kashima, thực ra bọn chúng cũng không có bất kỳ sự khôn ngoan chính trị nào, lúc nào cũng thích dùng chiêu ám sát, khống chế không được thì giết. Vừa hay, bọn ta vẫn luôn nghi ngờ rằng vẫn còn nhân viên tình báo của Jindai còn sống ở thành phố số 10, dùng sự giúp đỡ của ngươi để câu nó ra, ngươi đừng để tâm điều đó ha."

Một thành phố may mắn còn sống sáu triệu người.

Cho dù Phụ Huynh không muốn thừa nhận trong số những nạn dân kề vai sát cánh lại có thành viên Jindai nhưng họ cũng phải đối mặt với thực tế, gián điệp tất yếu sẽ tồn tại một cách khách quan.

Lúc này, kênh liên lạc trong tai nghe của hắn truyền đến một tin tức.

Tiểu Thất nghe xong một lúc, cười nói với Cao Văn:

"Được rồi, ngươi đã an toàn, 12 nhân viên tình báo của Jindai đều đã bị bắt, Phụ Huynh sẽ bố trí nhân viên đặc biệt để bảo vệ ngươi, yên tâm, họ sẽ không xâm phạm quyền riêng tư của ngươi đâu."

"Liệu có phiền mọi người quá không?"

Cao Văn yếu đuối nói.

"Không đâu."

Tiểu Thất cười nói:

"Khi thế giới mới xuất hiện sẽ không phải như thế nữa, đừng lo lắng, sẽ không lâu đâu."

Tiểu Thất nói xong liền lớn tiếng nói qua kênh liên lạc:

"Thu đội thu đội, đêm nay mọi người phải vất vả tra khảo cả đêm rồi, ta muốn biết cặn kẽ tất cả mấy nhân viên tình báo bọn chúng. Sau khi có được mạng lưới tình báo, sáng mai ta sẽ mời mọi người một chầu lẩu ở khu số 4, Tiểu Ương nói lẩu ở đó cực kỳ ngon."

Nói xong, các thành viên của Hội Phụ Huynh tập trung trên đường, sau đó kề vai sát cánh áp sát mấy tên tội phạm rời đi.

Trên đường đi, những người qua đường sẽ tò mò hỏi:

"Tiểu Thất ca, những người này là ai vậy?"

Tiểu Thất vui vẻ hớn hở giải thích:

"Mấy đứa cháu này đều là chó săn của Jindai, muốn giết Cao Văn tiên sinh, nhưng bị bọn ta bắt được!"

Hai bên đường vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt, có người còn khen ngợi Tiểu Thất giỏi lắm.

Ở thành phố số 10, Người Nhà không còn phải trốn tránh ẩn danh nữa, họ hiên ngang đứng dưới ánh mặt trời, làm chuyện đứng đắn sẽ luôn được mọi người ủng hộ.

Cao Văn nhìn bóng lưng của đám người Tiểu Thất từ phía sau, chỉ cảm thấy thành phố này đã vực dậy trở lại.

"Nơi đây đã là một thế giới mới rồi."

Cao Văn cười nói.

---

Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:

👾ĐỐI TƯỢNG HẸN HÒ CỦA TA LÀ THẦN MINH CHI NỮ (BẢN DỊCH): Hài hước, dị năng, đô thị, trang bức…👾