Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1957: Thật Lợi Hại




Thời gian đếm ngược 40:00:00.

Từ lúc sáng sớm, trên mạng bỗng xuất hiện một chủ đề kỳ lạ: Thành phố số 10 cơ hội không kể xiết, thăng chức tăng lương khỏi phải bàn.

Đề tài này xuất hiện liên tiếp trên ba nền tảng xã hội Liên Kết, Tinh Vân và 1357.

Có người nói, thành phố số 10 chết rất nhiều người, chức vụ để không chính là những cơ hội bị bỏ trống.

Những chủ đề tương tự bị spam liên tục, ảnh hưởng đến tâm trạng của nhiều người.

Trong khu Tam Hạ của các thành phố, Người Nhà cầm côn sắt canh giữ trong nhà các seeding, chỉ huy họ làm việc theo nhóm.

Trong phòng họp của đội quân cảnh vệ ở thành phố số 10, Khánh Trần nhìn nhóm nghị sĩ trước mặt mình:

“Nào, chủ đề nào trên mạng tiếp theo sẽ hấp dẫn sự chú ý của mọi người?”

Một nghị sĩ giơ tay ngay tắp lự:

“Giá nhà! Nhất định phải nhắc đến giá nhà!”

“Hửm?”

Khánh Trần quay sang nhìn đối phương.

Vị nghị sĩ đó nói:

“Thành phố số 10 thương vong nặng nề, dù trước khi thảm họa xảy ra thì tỷ lệ nhà ở bỏ không cũng chiếm 30% – một con số kinh khủng, dân nghèo ở khu Tam Hạ một nhà tám người chen chúc trong 15 mét vuông, kết quả là dân có tiền ở khu Tam Thượng mỗi người sở hữu một trăm suất bất động sản. Giá nhà đất không chỉ là nỗi nhức nhối của bình dân mà còn là nỗi nhức nhối của thế hệ tinh anh vừa mới tốt nghiệp đại học hoặc tầng lớp trung lưu thu nhập cao.”

Hắn nói một cách dồn dập:

“Thành phố số 10 chúng ta đã sung công toàn bộ bất động sản, hoàn toàn có thể cho thuê nhiều căn nhà giá rẻ ở khu số bốn, số năm và số sáu hấp dẫn nhân tài. Chỉ cần họ cố gắng nhập hộ khẩu thì có thể mua nhà với mức giá thấp, những nhân tài hàng đầu còn được phát một suất bất động sản ở trung tâm chính trị miễn phí, tương đương với gia tăng sức hút cho việc định cư. Chúng ta dùng điều kiện có lợi nhất tấn công vào nhu cầu cấp bách của dân chúng, nhất định sẽ có nhiều người tài ưu tú mới lên sẵn lòng đến thành phố của chúng ta.”

Thành phố số 10 là trung tâm chính trị, nhìn chung môi trường xanh hóa và điều kiện sinh hoạt ở đây tốt hơn các thành phố khác.

Thật ra, cho dù không đưa ra chính sách hấp dẫn nhân tài thì cũng có thể kiếm bộn tiền với số lượng bất động sản trong tay.

Nhưng Khánh Trần nhìn xa hơn nữa kia, hắn muốn biến nơi này thành trung tâm của Hội Phụ huynh và Bạch Trú, chứ không phải thiên đường cho người có tiền.

Vì vậy đề nghị xây dựng sòng bạc, buôn bán bất động sản của các nghị sĩ trước đó đều bị hắn bác bỏ, hắn lại lần nữa nhấn mạnh sách lược của mình: Cần nhân tài!

Hơn nữa phải đạt hiệu suất cao!

Khánh Trần nhìn về phía nghị sĩ kia:

“Tốt lắm! Khánh Dã, cho vị nghị sĩ này một cốc cappuccino! Nào, mọi người bắt đầu viết bài đi! Nhất định phải viết thật hấp dẫn vào!”

Các nghị sĩ múa bút thành văn, thậm chí còn tìm lại được cảm giác phấn đấu trong giờ học khi còn trẻ.

Những nghị sĩ này đều là những người vô cùng khôn khéo, họ hoặc tốt nghiệp chuyên ngành Triết học hoặc tốt nghiệp khoa Luật, nguyên một đám đều là sinh viên ưu tú khi còn học đại học.

Hơn nữa, họ am hiểu việc thao túng nhân tâm, mỗi lần bầu cử nghị viện là họ phải đến khu vực tuyển cử, tìm ra được vấn đề mà người dân đau đầu nhất, hứa hẹn giải quyết những vấn đề này sau đó giành được phiếu bầu.

Tất cả họ đều có tài hùng biện, có thể đổi trắng thay đen, nói người chết thành người sống, giỏi nhất tìm mánh khóe, gây xích mích, xúi giục lòng người.

Vì vậy, bây giờ Khánh Trần mời họ đến đây giúp seeding viết content, sau đó nhóm seeding sẽ spam trên mạng.

Về phần thù lao cho seeding, Hội Phụ huynh có thể miễn phí bảo kê cho họ ba tháng, như thế đã hơn hẳn khi làm nhân viên trong các công ty seeding kiếm chút tiền tiêu vặt rồi…

Bên ngoài nơi đóng quân của đội cảnh vệ, không ai ngờ được rằng các nghị sĩ cao quý nhất của Liên Bang đã tiếp xúc với các seeding, trở thành người cầm bút sau lưng nhóm người này.

Thật là lợi hại.

Trên mạng, công ty seeding của Jindai, Kashima cảm thấy nội dung bài viết, cách hành văn, độ sắc bén trong ngôn từ của những tài khoản seeding kia quả thật lên trình rất nhiều, hơn hẳn ngày xưa.

Hơn nữa không chỉ viết content, tổng thống còn dẫn dắt nhóm chính khách của ủy ban thương mại, ủy ban nông nghiệp, ủy ban giáo dục biến những vấn đề cấp bách của dân chúng mà các nghị sĩ đưa ra thành bản dự thảo và dự luật quản lý đô thị…

Sau đó, những ngôi sao có tầm ảnh hưởng sẽ quảng bá những dự luật này trên các phương tiện truyền thông để mọi người thảo luận.

Đây quả thật là một dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh!

Lúc nghỉ giải lao, tổng thống còn cảm thán: Nếu trước kia Liên Bang có được hiệu suất làm việc như thế này thì tập đoàn đâu thể phát triển được.

Hiệu suất quá cao!

Khánh Trần đứng ở phía trên cùng của phòng họp, hắn cười híp mắt, nói:

“Được rồi, vấn đề giá nhà đất đã giải quyết xong, độ hot của đề tài này tăng lên 400%, cảm ơn sự cố gắng của mọi người. Khánh Dã, cho tất cả các nghị sĩ mỗi người một điếu xì gà, lát nữa nghỉ giải lao mọi người ra ngoài hút đi. Tiếp tục thôi, chúng ta cần giải quyết vấn đề gì tiếp theo.”