Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1956: Trên Núi Ngân Hạnh




“Trường hợp ba là đầu tư, đầu tư hơn mười triệu, hơn nữa đóng thuế cao gấp ba mức thuế trung bình hàng năm trong ba năm liên tiếp sẽ được cấp hộ khẩu.”

Khánh Trần cười nói:

“Sau khi có hộ khẩu mới có tư cách dùng Chuẩn Đề Pháp tăng 21 năm tuổi thọ. Đương nhiên, nếu là những người tài ưu tú hay những nhân vật đức cao vọng trọng trong tất cả các lĩnh vực sản xuất đã trên 60 tuổi thì sau khi định cư sẽ được quán đỉnh ngay lập tức, điều kiện tiên quyết là họ phải mang bản quyền sáng chế đến...Lão La, nếu như bán tư cách quán đỉnh thì là mua bán một lần rồi, như thế sẽ biến thành Ả Rập mua bán dầu mỏ, thứ ta muốn là kế hoạch lâu dài cơ.”

Khánh Trần còn có rất nhiều chính sách hoàn chỉnh chưa nói hết, chỉ sợ viết ra 100 trang giấy cũng không đủ, đó chính là kế hoạch phục hưng thành phố số 10 trên mọi phương diện!

Mà quán đỉnh tăng tuổi thọ là mục tiêu cuối cùng mà tất cả mọi người đều theo đuổi.

Muốn tăng tuổi thọ thì phải đến và cống hiến cho thành phố số 10, cống hiến đủ đương nhiên sẽ được sống lâu hơn.

Trong Hải Thành hay Kinh Thành ở thế giới ngoài, để được cấp hộ khẩu, hàng triệu người đang dốc sức làm việc, đóng thuế, đóng bảo hiểm xã hội, tất cả chỉ để được nhập hộ khẩu thành phố xịn.

Mà tại thành phố số 10 ở thế giới trong, không chỉ có thể định cư mà còn được tăng tuổi thọ.

La Vạn Nhai nói với giọng ngập ngừng:

“Ta tin nhiều nhân viên nghiên cứu khoa học đều muốn đến đây, nhưng vấn đề là các tập đoàn tài chính không chịu thả họ đi. Ta nghe nói có những nhân tài trong lĩnh vực công nghệ cao muốn ra vào thành phố còn không bước qua được cổng xuất nhập cảnh.”

“Chúng ta có mật thược chi môn mà.”

Khánh Trần nói một cách đầy thâm ý:

“Thật ra dùng ám ảnh chi môn thì dễ hơn, nhưng ta không sai khiến được vị kia...Mật thược chi môn là đủ rồi.”

“Vậy chúng ta làm thế nào để khiến toàn bộ người dân Liên Bang tin tưởng quán đỉnh thật sự có thể tăng tuổi thọ?”

La Vạn Nhai tò mò:

“Có vẻ như quán đỉnh không dễ chứng thực.”

Khánh Trần mỉm cười ẩn ý:

“Ta nghĩ ra một cách, nhưng còn cần chuẩn bị, phải hãm hại một người.”

Nửa đêm, trên núi Ngân Hạnh.

Khánh Kỵ mặc áo tang trắng bước lên bậc thềm, hắn đi đến trước cửa căn phòng nhỏ:

“Ông chủ, ta đã về rồi, về cơ bản mọi việc đều được xử lý thỏa đáng.”

“Ừ, vào đi.”

Ông lão dường như không cần ngủ, giờ này hãy còn chơi cờ vây dưới ánh trăng.

Ván cờ trước mặt hắn vừa mới vào trận chưa được bao lâu, một con hắc long nằm giữa bàn cờ, bắt đầu ở Thiên Nguyên.

Trong cờ vây có câu châm ngôn “góc vàng, biên bạc, ở giữa là cỏ khô”, Thiên Nguyên là trung tâm của bàn cờ, khi đặt cờ ở đây thoạt nhìn như chiếm lời nhất nhưng trên thực tế lại cực kỳ bất lợi.

Khánh Kỵ nhìn thoáng qua bàn cờ rồi nói:

“Ông chủ, ngươi giao thành phố số 10 – cũng tức là trung tâm chính trị của Liên Bang cho hắn chẳng khác nào đặt cờ ở Thiên Nguyên, nhìn thì như được lợi, nhưng kỳ thực lại là nơi tất cả mọi người chiến đấu, hắn sẽ chịu thiệt. Theo số liệu thống kê của AI, nếu khai cuộc ở Thiên Nguyên thì tỷ lệ chiến thắng thấp hơn khoảng 6% so với bắt đầu ở điểm sao.”

Ông lão nở nụ cười hiếm thấy:

“Một người say mê võ học như ngươi vậy mà lại quan tâm đến xác suất thắng cuộc do AI thống kê cơ đấy.”

Khánh Kỵ thành thật trả lời:

“Muốn thắng ngài một ván. Chơi cờ với ngài 30 năm, ta chưa thắng nổi một lần.”

Ông lão mỉm cười, lắc đầu:

“Đáng tiếc ngươi không biết thay đổi, đầu óc không linh hoạt, chỉ hiểu việc chém giết. Ngươi nói khai cuộc từ Thiên Nguyên là nước cờ dở, ấy là vì trên bàn trống không, đặt cờ ở chính giữa, xung quanh tứ cố vô thân. Nhưng ngươi phải hiểu, Khánh Kỵ, bàn cờ ta trao cho hắn, ta đã đi được nửa ván rồi.”

Thế cuộc mà ông lão chuyển cho Khánh Trần không phải là để Khánh Trần dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mà đối phương đã chuẩn bị kỹ càng cho hắn từ lâu rồi.

Lúc này đây, quân cờ đặt ở Thiên Nguyên, phải hiển lộ được mất, phân chia sinh tử, quyết định thắng thua!

“Một ván cờ ta chơi suốt hơn mười năm, mà đời người có được bao lần mười năm?”

Ông lão nói khẽ:

“Đến lúc thu quan rồi.”

Khánh Kỵ nói với vẻ tò mò:

“Ông chủ, ngươi cảm thấy đưa thành phố số 10 cho hắn như thế thì hắn có thể học được cách quản lý nó không? Ba tháng liệu có gấp quá chăng? Và hắn sẽ cậy nhờ Khánh thị tiếp chứ?”

Ông lão cười:

“Ta cũng không biết. Lý Thúc Đồng, Lý Tu Duệ, Tiểu Chuẩn tặng hắn quá nhiều thứ rồi, ta cũng không biết hắn có cần Khánh thị nữa không...Nhưng thế thì sao chứ, ta đã nói rồi, hắn ở đâu thì nơi đó chính là Khánh thị mới.”

“Chiến loạn ở phương bắc bắt đầu rồi, ngài thấy thế nào/”

Khánh Kỵ hỏi.

“Quân man di nước ngoài cho rằng có thể giẫm nát lũ sói con Jindai dưới chân, sợ rằng sẽ bị cắn trả.”

Ông lão lấy một quân cờ trong hộp ra, đặt ở góc trên bên phải:

“Vậy trước tiên chúng ta thử mượn đao giết người.”