Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1955: Phó Tổng Thống




Khánh Trần quay người rời đi, hắn xua tay:

“Thời gian không chờ đợi ai cả, ta không muốn đợi thêm một giây phút nào nữa.”

Lý Thúc Đồng và Lư Ẩn Công đứng sóng vai bên nhau, họ nhìn theo Khánh Trần rời đi, bóng lưng thiếu niên phủ nét mệt mỏi bôn ba.

Đột nhiên, Lư Ẩn Công nói:

“Ngươi tìm đâu ra được một đồ đệ như thế này vậy, mạnh hơn ngươi, có trách nhiệm hơn ngươi. Lúc trước khi muốn thay đổi thế giới, ta và họ Tần, cùng với Trình Khiếu khuyên ngươi bao nhiêu lâu mà ngươi vẫn cho rằng thế giới này tốt xấu ra sao cũng chẳng liên quan gì đến mình, chỉ muốn an nhàn làm một kẻ vũ phu mà thôi. Người như ngươi sao lại tìm được một tên đồ đệ thế này chứ.”

Không ai biết Lư Ẩn Công cũng tham dự vào chuyện đã xảy ra tám năm trước, Trình Khiếu bị nhốt trong nhà tù bí mật đã tám năm, cũng không giao nộp hắn cho ai khác.

Lý Thúc Đồng chẳng hề để tâm đến ý chê bôi trong giọng điệu của đối phương, hắn nở nụ cười vui vẻ:

“Đồ đệ không dưng được người khác dâng tận cửa, ta vừa khéo nhặt được của hời thôi, hiện nay e là cái người ở trên núi Ngân Hạnh kia sắp tức chết rồi.”

Khánh Trần dẫn La Vạn Nhai trở lại nói đóng quân của đội cảnh vệ, khua chiêng gõ trống gọi toàn bộ nghị sĩ dậy rồi lôi họ đến phòng họp.

Các nghị sĩ nhìn ánh đèn trắng bợt trong phòng hợp, cảm thấy vô cùng hoảng sợ, tưởng đối phương muốn bí mật xử lý họ!

“Đừng lo, không cần căng thẳng.”

Khánh Trần chỉ vào La Vạn Nhai và nói:

“Đây là thị trưởng tương lai của thành phố số 10, mọi người làm quen đi, về sau sẽ thường xuyên tiếp xúc với nhau đấy.”

Một nghị sĩ hỏi một cách dè dặt:

“Ngài đến muộn thế này là có việc gì ư?”

“Ta muốn thông qua một dự luật tạm thời ngay bây giờ.”

Khánh Trần nói với giọng nghiêm túc:

“Thành phố số 10 phải khuyến khích các doanh nghiệp siêu nhỏ. Trước kia các tập đoàn tài chính đánh thuế cực cao với các doanh nghiệp siêu nhỏ, thậm chí lợi nhuận một triệu phải đóng thuế 550 nghìn cho Liên Bang, trái lại một vài công ty lớn được áp dụng chính sách thuế, một trăm triệu chỉ cần giao nộp 3 triệu tiền thuế. Thế thì còn ai dám khởi nghiệp nữa? Bây giờ chúng ta phải hạ thấp mức thuế của doanh nghiệp siêu nhỏ, khuyến khích nhân tài khắp nơi đến thành phố của chúng ta lập nghiệp.”

Với chính sách thuế trước kia, doanh nghiệp nhỏ hoàn toàn sống không nổi, chỉ có thể dựa vào các tập đoàn tài chính để sinh tồn.

Chỉ khi thay đổi chính sách thuế của thành phố số 10 mới có thể khiến doanh nghiệp bình thường phát triển.

Các nghị sĩ nhìn nhau, những gì Khánh Trần nói quả thật là xâm phạm lợi ích của các tập đoàn tài chính!

Có người nhỏ giọng hỏi:

“Chẳng phải ngài cũng là người của tập đoàn Khánh thị sao? Tại sao lại phải thông qua dự luật này...Trước kia có nghị sĩ đề xuất giảm thuế cho xí nghiệp nhỏ đã bị ném xuống sông rồi, tập đoàn sẽ không đồng ý đâu.”

Khánh Trần cười:

“Họ đang bận đánh nhau rồi, đâu ai rảnh rỗi để ý đến ta? Hơn nữa muốn thông qua dự luật chẳng phải dễ lắm à, phiếu bầu nằm trong tay các vị đấy thây? Nào, bây giờ giơ tay bỏ phiếu, mà ta nhắc trước...Ta mong thấy được tất cả các vị đều bỏ phiếu thông qua. Nếu tất cả đều biểu quyết thông qua dự luật này thì sẽ có whisky để uống.”

La Vạn Nhai:

“...CMN.”

Thành viên của Nhà Đen này vừa mới đến thành phố số 10, và hắn không ngờ ông chủ của mình đã khống chế được toàn bộ tài nguyên chính trị ở đây, hiện đang lên kế hoạch tiến hành một việc vô cùng trọng đại.

Các nghị sĩ yên lặng giơ tay biểu quyết, Khánh Trần nhìn một người đàn ông trung niên góc góc:

“Sao ngươi không giơ tay?”

Người đàn ông trung niên kia run rẩy:

“Ta...ta là phó tổng thống, không tham gia biểu quyết.”

Khánh Trần nổi giận:

“Ta không quan tâm, giơ tay lên, lão La chụp ảnh đi, chứng minh họ đã bỏ phiếu.”

La Vạn Nhai yên lặng chụp ảnh, Khánh Trần cầm lấy xem, trong ảnh các nghị sĩ đều bày ra biểu cảm đau khổ cùng cực.

Khánh Trần lẩm bẩm:

“Tay nghề chụp ảnh của ngươi kém quá, học cách chụp ảnh với pháp y đấy à.”

La Vạn Nhai nghĩ thầm, sao có thể trách kỹ thuật chụp ảnh của ta được, là do vẻ mặt của đám nghị sĩ kia quá khó coi đấy chứ.

Khánh Trần quay đầu nhìn các nghị sĩ, hắn cười híp mắt:

“Được rồi, mọi người có thể đi nghỉ rồi.”

Trong căn phòng họp giờ đã trống rỗng, Khánh Trần nói tiếp:

“Giáo dục, kinh doanh đều xác định rồi, hiện nay chúng ta bàn đến chính sách về hộ khẩu. Về sau hộ khẩu của thành phố số 10 phải có chính sách riêng, muốn nhập hộ khẩu thì phải phân ra làm ba trường hợp.”

“Trường hợp một là đãi ngộ đặc biệt, đầu tiên sinh viên của đại học Thanh Hòa có thể nhập hộ khẩu luôn, tiếp theo là nhân tài kiệt xuất trong các lĩnh vực y học, công nghiệp, khoa học kỹ thuật, công nghiệp thông tin cần phải phân chia đánh giá, những người có bản quyền sáng chế phát minh có giá trị cũng có thể định cư.”

“Trường hợp hai là cống hiến cho thành phố số 10 7 năm, đóng bảo hiểm y tế, bảo hiểm nhân thọ hỗn hợp 7 năm, có được giấy phép cư trú 7 năm, đóng thuế 7 năm mới có thể ở lại.”