Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2955: Lưỡi Đao Thẩm Phán




Khi Lâm Tiểu Tiếu đang chuẩn bị khiêng Jindai Kura thì đối phương đột nhiên giơ tay phải chỉ lên trời, tay phải chỉ xuống đất, trên mu bàn tay hai bên trái phải mọc ra một đôi mắt!

Máu chảy ra từ hai con mắt đó.

Trong hạm đội không quân của Khánh thị, Khánh Khôn vừa mới đến chiến trường thì bỗng thấy được loạt người máy chiến tranh rậm rạp bay ra đằng sau cứ điểm trên không tàn tạ của quân địch.

Unshuu nói với giọng ngập ngừng:

“Sao ta có cảm giác như thấy được mười mấy nghìn Người Sắt thế, chẳng qua vẻ ngoài không giống lắm.”

Khánh Khôn cũng chần chừ:

“Người Sắt là cái gì?”

Trong chiến trường, Dodomeki bị máy bay không người lái và khí cầu máy bao vây, người máy chiến tranh bay qua khu vực chiến trường này, lao thẳng về phía hạm đội Khánh thị.

Chúng bay trên trời, trông khủng bố hệt như bão cát bao phủ trời đất.

Bộ đội tiên phong và người máy chiến tranh chạm trán, hai chiếc khí cầu máy cấp Giáp phóng 12 quả tên lửa theo dõi khóa chặt mục tiêu.

Nhưng khi những quả tên lửa ấy vừa mới được phóng ra thì lớp vỏ bọc thép ở sau lưng của hàng người máy chiến tranh đầu tiên mở ra, tia laser phá hủy đạn đạo một cách chính xác!

Với trình độ khoa học kỹ thuật của loại người máy chiến tranh này, có thể nói chúng đã là vũ khí mạnh nhất trong lĩnh vực không chiến.

Khánh Khôn mắng chửi:

“CMN, ra ngoài gặp phải quỷ rồi!”

Hắn vừa nói xong thì Jindai Sorane bỗng lên tiếng:

“Các ngươi nhìn Dodomeki kìa!”

Dodomeki đứng yên trong vòng vây của một vạn máy bay không người lái, áo choàng trắng bay phất phới, mũ choàng trùm lên đầu, người ngoài chỉ thế nhìn thấy phần cằm tinh tế của nàng.

Nàng chậm rãi tháo mũ ra sau, để lộ hai con mắt màu đỏ ở ấn đường, đôi mắt ấy từ từ nhắm lại, đến khi mở ra chúng đã biến thành màu trắng!

Dodomeki giơ tay phải chỉ trời, tay trái chỉ đất, hai con mắt thuộc về công tước Phượng Hoàng trên mu bàn tay nàng đột nhiên mở to, không có lòng trắng mắt, mà chuyển thành màu đen hoàn toàn!

Thế Giới Thập Phương!

Lần này, khe hở không gian không chỉ cắt không gian trước mặt nàng, mà một vòng gợn sóng mờ mờ lấy nàng làm tâm bỗng lan rộng ra ngoài.

Nơi gợn sóng đi qua, dù trên trời hay dưới đất, máy bay không người lái lẫn khí cầu máy đều bị ảnh hưởng, lập tức hóa thành bột mịn!

Thì ra đây mới là Thế Giới Thập Phương thật sự!

Thế giới lắng ngắt!

“Oa, có năng lực này sao không dùng sớm…”

Lâm Tiểu Tiếu kinh ngạc tán thán.

Sau khi gợn sóng biến mất, con mắt trên mu bàn tay Dodomeki khép lại vĩnh viễn, thậm chí cảnh giới cũng giảm xuống.

Jindai Kura giải thích:

“Sử dụng Thế Giới Thập Phương hoàn chỉnh cũng có cái giá của nó, cần phải tiêu hao mắt của bán thần.”

“Tiếc thế!”

Lâm Tiểu Tiếu than thở.

“Không đáng tiếc.”

Jindai Kura cười nói:

“Quý cô Tam Nguyệt, nhờ ngươi móc mắt của quốc vương Người Xem Mệnh ra, ta bổ sung một đôi cho Dodomeki. Cá Gỗ chùa Pháp Vân chắc không cần hiến tế mắt nhỉ?”

Tam Nguyệt:

“Không cần, lúc trước công tước Phượng Hoàng cũng bị móc mắt.”

Lâm Tiểu Tiếu:

“Mắt của bán thần còn có thể nhét vào như đạn ấy hả!?”

Người máy chiến tranh thấy Dodomeki thi triển năng lực đáng sợ như thế thì không hề bay đến chỗ hạm đội không quân của Khánh thị nữa mà quay lại bao vây tấn công Dodomeki!

Jindai Kura nói:

“Làm phiền ai đó cõng ta với? Lui lại thôi!”

Lâm Tiểu Tiếu lẩm bẩm:

“Vẫn đánh không lại à?”

Jindai Kura giải thích:

“Phô trương thanh thế rồi chạy thôi, ta dùng Dodomeki để hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, những người khác mau chóng rút lui!”

“Nhưng Dodomeki có chết không?”

Lâm Tiểu Tiếu hỏi.

“Không sao, nàng sẽ trở lại Thần Kiều bản mệnh của ta dưỡng thương, bảy ngày sau sẽ hồi phục như thường.”

“Truyền thừa Âm Dương Sư vô lại thật đấy!”

Trong hạm đội không quân Khánh thị, Khánh Khôn gào lên:

“Mau mau mau, chạy đi!”

Nhân lúc người máy chiến tranh đi giải quyết Dodomeki, Jindai Kura, Vương Tiểu Cửu, hạm đội không quân Khánh thị khẩn trương rút lui, không ai muốn chết trong núi rừng hoang vắng cả.

Lá bài tẩy mà quốc vương Roosevelt hy sinh bản thân để mang đến không thể bị đánh bại chỉ bằng mấy câu khẩu hiệu của bọn họ, nếu muốn ở lại chiến đấu đến cùng thật thì có lẽ

Một nhóm người tức tốc trèo đèo lội suối tiến đến mục tiêu, Lý Đông Trạch dùng không khí đẩy mọi người, giúp bọn họ tăng tốc.

Jindai Kura nằm trên lưng Diệp Vãn hô cố lên, còn Tam Nguyệt thì cầm một chiếc trống nhỏ đánh theo nhịp.

Nghe tiếng trống, tất cả mọi người đột nhiên tăng tốc độ như lên cơn quá khích, như thể có được sức lực vô hạn.

Vương Tiểu Cửu nhìn chằm chằm chiếc trống:

“Tòa án cấm kỵ các ngươi lắm bảo bối thế, điều kiện thu dụng của chiếc trống này là gì?”

“Ngươi cho ta biết trước đã, điều kiện thu dụng của trường đao là gì, tác dụng là gì?”

Tam Nguyệt hỏi ngược lại.

“Chuyện này không có gì phải giấu cả, ở đại lục phía Tây thứ này được gọi là Lưỡi Đao Thẩm Phán.”