Khánh Trần cười nói:
“Ta chỉ có hai điều kiện, thứ nhất ta hy vọng mức điểm chuẩn trong kỳ thi tuyển sinh của đại học Thanh Hòa năm nay có thể giảm 20 điểm cho các học sinh có hộ khẩu ở thành phố số 10.”
“Cái gì?”
Lư Ẩn Công thật sự cảm thấy ngạc nhiên.
Điều kiện mà Khánh Trần đưa ra hoàn toàn không liên quan gì đến Khánh thị, đám con cháu của các tập đoàn mà tham gia thi thì đừng nói là giảm 20 điểm, dù giảm 200 điểm họ cũng không đỗ.
“Ngày hôm nay ta nhìn thấy hiệu trưởng Lư liên tục dẫn theo học sinh đi giúp mọi người vận chuyển vật tư, hơn nữa còn giúp đỡ nạn dân của khu Tam Hạ dựng lại nhà cửa.”
Khánh Trần nói với vẻ nghiêm túc:
“Sau khi nhìn thấy mọi việc, ta tin hiệu trưởng Lư là người công chính. Hiện nay thành phố số 10 đang trong giai đoạn chờ xây dựng lại, ta hy vọng có thể hấp dẫn nhiều người tới đây trùng kiến thành phố, đồng thời cũng mong muốn thay đổi vài việc.”
Lư Ẩn Công hỏi bằng giọng nghi ngờ:
“Vậy điều kiện thứ hai là gì?”
“Ta mong đại học Thanh Hòa có thể tăng số lượng tuyển sinh lên 20%.”
Khánh Trần nói, dáng vẻ vô cùng trịnh trọng:
“Học đại học khó, thi đại học cũng rất khó, ta tận mắt chứng kiến nhiều sĩ tử bởi vì trượt đại học cuối cùng phí hoài cả đời trong các nhà máy. Ý tôi không phải là bảo làm công nhân không tốt, mà là trong số những người này có học sinh cực kỳ nỗ lực, cực kỳ thông minh, chẳng qua con đường này quá gian nan chật hẹp, họ không bước qua được.”
Khác với việc tăng số lượng tuyển sinh vô tội vạ ở thế giới ngoài, thế giới trong đi theo hướng cực đoan hơn, hiện tại Khánh Trần chỉ mong có thể điều hòa hai bên, đồng thời giúp đại học Thanh Hòa bồi dưỡng ra nhiều nhân tài hơn.
Liên Bang có bảy trường đại học, ngoại trừ trường quân đội Hỏa Chủng và đại học Thanh Hòa tương đối độc lập, năm trường đại học còn lại đều phục vụ cho các tập đoàn tài chính, sinh viên vừa tốt nghiệp gần như đều vào làm trong các tập đoàn.
Sách lược của Khánh Trần hiện nay là nghĩ cách biến đại học Thanh Hòa thành đại học của thành phố số 10, cung cấp nhân tài cho thành phố số 10.
Khánh Trần nói:
“Hơn nữa ta cũng bảo Thanh Hòa tăng số lượng tuyển sinh một cách vô tội vạ, ta hy vọng Thanh Hòa có thể thành lập học viện sư phạm, giúp ta bồi dưỡng những lão sư ưu tú cho các ngành cơ sở.”
“Khoan đã, ngươi cần nhiều lão sư như thế làm gì?”
Lư Ẩn Công càng nghe càng cảm thấy khó hiểu.
Khánh Trần nói một cách nghiêm túc:
“Hôm qua ta xem lại các khoản thu chi của thành phố số 10 trong 30 năm qua, đúng là một mớ hỗn đoạn, gần như sau lưng mọi thị trưởng đều có một chuỗi sản nghiệp bất hợp pháp, thu nhập tài chính có gần 40% biến mất, còn có 20% nguồn thu dùng cho đủ các khoản chi tiêu công vụ và chi phí tiếp đãi không thiết thực trong thành phố. Ta quyết định bổ khuyết khoản thu này, sau đó cung cấp nền giáo dục bắt buộc 9 năm cho học sinh cấp tiểu học và trung học. Và một nền giáo dục bắt buộc cần có lão sư ưu tú giảng dạy.”
Quả thật Khánh Trần không có kinh nghiệm quản lý thành phố, nhưng hắn biết được đường lối và kinh nghiệm mà tiền nhân ở thế giới ngoài đúc kết ra được.
Lư Ẩn Công bỗng nói:
“Khoảng thời gian trước ta có nghe nói khu Tam Hạ có câu lạc bộ giơ gây gộc lên đuổi học sinh về trường học, là các ngươi làm à?”
“Phải.”
Khánh Trần gật đầu.
Lư Ẩn Công trầm tư một lát:
“Ta thua rồi.”
Đúng lúc này Lý Thúc Đồng mỉm cười đi ra từ trong cổng trường:
“Trà tiền đi.”
Lư Ẩn Công thở dài một hơi rồi lấy điện thoại di động ra chuyển một nghìn tệ cho đối phương, Khánh Trần há hốc mồm. Hắn không ngờ mình rời khỏi võ đài rồi mà sư phụ vẫn có thể dùng mình để kiếm tiền.
“Sư phụ, các ngươi cá cược gì vậy?”
Khánh Trần hỏi.
Lý Thúc Đồng cười nói:
“Ta và Lư Ẩn Công là bạn chí cốt nhiều năm rồi, năm xưa hắn đang trên đường đi thi đại học Thanh Hòa thì gặp phải người hoang dã, là ta đã cứu hắn đấy. Trước khi rời khỏi thành phố ta định đến tìm hắn nói chuyện, đang trò chuyện thì ngươi đến. Hắn vốn có thành kiến với tập đoàn tài chính, hơn nữa hắn quan sát thấy vật tư của thành phố số 10 đều do Khánh thị cung cấp miễn phí, cho nên nghĩ rằng ngươi đến tìm hắn nhất định sẽ đại diện Khánh thị đặt điều kiện. Còn ta à, đương nhiên là tin tưởng đồ đệ nhà minh vô điều kiện rồi. Lư Ẩm Công, thế nào đây?”
Lư Ẩn Công im lặng vài giây:
“Không hổ là Kỵ Sĩ, ta không hề thấy được lợi ích riêng nào liên quan đến tập đoàn từ hai điều kiện này, mà chỉ thấy được lòng công chính muốn thay đổi thế giới này. Ta chấp thuận điều kiện của ngươi, có điều ngươi muốn dùng trường học để mời chào nhân tài di cư đến đây chỉ sợ không đủ.”
Khánh Trần cười nói:
“Đương nhiên không chỉ có trường học, bây giờ ta còn phải đến một nơi khác giải quyết ổn thỏa chuyện làm ăn.”
“Giờ đã là 3 giờ sáng rồi.”
Lư Ẩn Công ngạc nhiên:
“Ngươi không cần nghỉ ngơi à?”