Khánh Trần đã hạ quyết tâm bỏ gánh, hắn không thể lãng phí cả đời ở thành phố này, hắn còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, việc quản lý một thành phố không giữ chân hắn được.
La Vạn Nhai nghe Khánh Trần nói thế thì cảm thấy đau đầu không thôi, hắn vội nói:
“Ông chủ à, bao nhiêu việc thế này không thể giao cho một mình ta, không thể cho ta nhiều quyền lực như thế được đâu!”
“Dùng người thì không nghi ngươi, nghi người thì không dùng người, đây không phải là chuyện có quyền lực hay không, mà là vì ta tin ngươi.”
Khánh Trần mỉm cười:
“Ủy ban an ninh PCE và cơ quan tình báo PCA do Khánh Nhất chỉ huy, bộ đội phòng thủ và cảnh vệ do Khánh Dã thống lĩnh, Khánh Khu chịu trách nhiệm về mảng tư pháp, sự vụ trong Hội Phụ huynh ở thành phố số 10 do Tiểu Thất phụ trách, hắn và Tần Thư Lễ một chính một phụ. Còn ngươi tập trung xử lý công việc hành chính của ngươi, coi mình như thị trưởng của thành phố số 10 là được.”
Nghe vậy La Vạn Nhai thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng Khánh Trần muốn giao toàn bộ những việc này cho mình, rốt cuộc trong lịch sử có rất nhiều người chết bởi nguyên nhân nắm giữ quá nhiều quyền lực, công cao lấn chủ. Nhưng bây giờ, Khánh Nhất, Khánh Dã, Khánh Khu, Tiểu Thất, Tần Thư Lễ đều chia nhau gánh vác, đương nhiên sẽ không có vấn đề gì.
“Ông chủ, ngài muốn phát triển thành phố số 10 à?”
La Vạn Nhai hỏi:
“Sự phát triển không thể tách rời khỏi yếu tố con người, nhưng cư dân ở Liên Bang không thích di dân, nhiều người sẽ ở trong một thành phố cả đời.”
Khánh Trần nói tiếp:
“Ta định dùng quán đỉnh của Chuẩn Đề Pháp chấn hưng nền kinh tế của thành phố số 10, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Hả?”
La Vạn Nhai sửng sốt:
“Dùng Chuẩn Đề Pháp để kiếm tiên ư, ta cảm thấy sẽ có không ít người giàu có chịu chi ra một trăm triệu hay một tỷ để mua nó. Nhưng thứ này cũng giống như tài nguyên dầu mỏ, dùng hết là hết luôn, những người giàu được quán đỉnh sẽ không ở lại cống hiến cho thành phố nữa, không phải kế sách lâu dài.”
Khánh Trần cười:
“Ngươi cho rằng ta định bán Chuẩn Đề Pháp lấy tiền sao? Đương nhiên không phải rồi, đây là một việc có hệ thống. Đi, theo ta đi gặp một người.”
La Vạn Nhai ngớ ra, nửa đêm nửa hôm rồi mà vẫn phải làm việc à?
Mấy người họ lái xe vào đại học Thanh Hòa, hiệu trưởng Lư Ẩn Công đang đứng trước cổng trường.
Khánh Trần xuống xe, cảm thấy bất ngờ, hắn nói:
“Hiệu trưởng Lư không cần cố ý ra đón bọn ta, ta còn nhỏ, không dám nhận đâu.”
Lư Ẩn Công lắc đầu:
“Ta đứng ở đây nghênh đón ngươi là bởi vì các ngươi đã cứu sáu triệu người dân trong thành phố này cùng với 5411 thầy trò của đại học Thanh Hòa. Ở trong chuyện này, tôn nghiêm và vinh nhục của một mình Lư Ẩn Công ta không đáng là bao, cho dù quỳ xuống cho ngươi cũng không hề gì.”
“Hả?”
Khánh Trần bất ngờ:
“Nhưng dường như trong lời nói của hiệu trưởng Lư còn có ẩn ý khác.”
Lư Ẩn Công nói một cách nghiêm túc:
“Nói thẳng ra, ngươi hẹn gặp ta giữa đêm khuya thế này xem ra vô cùng cấp bách, có phải là vì Khánh thị không? Ta biết nhiều tập đoàn tài chính đang ngấp nghé nguồn học thuật và bản quyền sáng chế phát minh của đại học Thanh Hòa và muốn chiếm làm của riêng, ta cũng biết ngươi đã cứu bọn ta, thế nhưng tri thức của đại học Thanh Hoa là kho tàng quý báu, nó thuộc về công dân của cả Liên Bang, ta không thể để nó thuộc về riêng bất kỳ tập đoàn nào.”
Hắn nói tiếp:
“Hơn nữa, đại học Thanh Hòa sẽ không cung cấp đặc quyền cho tập đoàn trong việc tuyển sinh, một nghìn năm trước là vậy, một nghìn năm sau vẫn như thế, với tư cách là ngôi trường danh giá với bề dày lịch sử nghìn năm, đại học Thanh Hòa sẽ không mở rộng cửa chào đón con em của tập đoàn nào cả, và cũng không cho phép những cậu ấm cô chiếu ấy đến đây đánh bóng tên tuổi. Tất cả mọi người đều phải tham gia thi cử một cách công bằng công chính, ta không thể tuyển thẳng các ngươi được.”
Các tập đoàn tài chính từng đưa ra những điều kiện như thế, nhưng đại học Thanh Hòa chưa bao giờ đồng ý.
Hiệu trưởng Lư cho rằng nửa đêm Khánh Trần đến tìm hắn vì lợi ích của Khánh thị.
Khánh Trần bật cười:
“Vậy hiệu trưởng Lư có thể cho ta cái gì?”
“Ta có thể làm chủ đứng ra chuyển nhượng 60 bản quyền sáng chế, đây là món quà cảm ơn dành cho các ngươi.”
Lư Ẩn Công nói với giọng điệu nghiêm túc:
“Còn cái khác thì không thể cho được.”
Khánh Trần lắc đầu:
“Mấy thứ đó ta đều không cần, ta không cần bản quyền sáng chế phát minh, cũng không cần những suất tuyển thẳng.”
Lần này đến lượt Lư Ẩn Công cảm thấy bất ngờ:
“Vậy các ngươi muốn gì? Đừng hy vọng ta làm chỗ dựa cho các ngươi như những chính khách kia.”
Lư Ẩn Công đảm nhiệm chức vụ hiệu trưởng đại học Thanh Hòa 30 năm, hắn rất có danh vọng ở Liên Bang, phải nói là danh vọng cao một cách thái quá.