Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1952: Thần Kỳ Tới Thế Sao?




Khánh Trần vừa cười vừa nói:

"Mời ngươi tới đây cũng là vì muốn cảm ơn những cống hiến hôm nay của ngươi, đúng thật là rất hữu ích."

"Cảm ơn?"

Tổng thống Ninh Trí Viễn hỏi một cách nghi ngờ.

Khánh Trần phủ lòng bàn tay lên đầu tổng thống, chân khí Kỵ Sĩ trong cơ thể rót vào bên trong, quán đỉnh!

Khoảnh khắc tiếp theo, một nửa mái tóc màu hoa râm trên đỉnh đầu của tổng thống chuyển thành màu đen với một tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường!

Tổng thống chỉ cảm thấy thân thể già yếu của mình lại có thêm một chút sức sống.

Khánh Dã yên lặng quan sát, đôi mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.

Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh.

Rõ ràng bên trong Chuẩn Để Pháp có viết rất rõ ràng, tuổi thọ của người tiếp nhận quán đỉnh có thể tăng đến 21 năm, quán đỉnh vốn là thuật pháp được các Thượng Cổ Tiên Nhân thời cổ đại sự dùng để thu phục tín đồ, căn bản không cần truyền dạy thuật hô hấp.

Tuổi thọ được kéo dài 21 năm, không biết chuyện này có sức hút với dân chúng liên bang hay không đây?

Trên thế gian này, phần lớn loài người đều cố gắng hết sức để kéo dài tuổi thọ.

Có người tốn 12 triệu cho một mũi tiêm để chữa bệnh.

Có người hằng tháng uống thuốc chống ung thư giá 50 nghìn tệ.

Có người ăn nhân sâm, ăn đông trùng hạ thảo, uống lộc huyết.

Tuổi thọ là chủ đề mà không ai có thể tránh khỏi, bởi vì cuối cùng con người sẽ chết đi.

Sinh mệnh quá ngắn ngủi, trong giai đoạn xốc nổi, bốc đồng con người phí hoài năm tháng thanh xuân quý giá nhất, đến khi dần dần hiểu chuyện lại tiêu hoang tuổi trung niên, sau khi về già mới hối hận cũng chẳng kịp nữa.

Rất nhiều người già thường hay nói...đời người như giấc mộng,

Đúng vậy, đời người quả thật giống như một giấc chiêm bao, nháy mắt đã đi hết một đời.

Khánh Trần nhìn vị tổng thống đã cảm nhận được sự hồi xuân một cách chân thực kia:

“Ninh tiên sinh, ngài cảm thấy thế nào?”

Tổng thống ngạc nhiên nhìn mu bàn tay của mình, nếp nhăn biến mất đi nhiều, tật hụt hơi ngày thường cũng đỡ hơn, hắn ngơ ngác nhìn Khánh Trần, rồi chảy nước mắt:

“Ta sao thế này?”

Vừa nãy khi Khánh Trần đặt tay lên đỉnh đầu của tống thống, đối phương còn tưởng rằng thiếu niên này định mổ đầu mình ra.

Nào ngờ lại xảy ra chuyện thần kỳ như vậy.

“Lau nước mắt đi đã.”

Khánh Trần nói.

Tổng thống vội dùng tay áo lau nước mắt.

Vị tổng thống này chảy nước mắt không phải bởi vì cảm động, mà do thuộc tính chân khí Kỵ Sĩ của Khánh Trần khiến mắt hắn cay xè.

Khánh Trần cười nói:

“Trong Chuẩn Đề Pháp có quán đỉnh, chỉ cần tiếp nhận quán đỉnh thì tuổi thọ có thể tăng thêm 21 năm, luồng chân khí này sẽ ở trong cơ thể ngươi, kích hoạt các chức năng đang dần suy yếu, một lần nữa đạt đến trạng thái cân bằng mới. Ngoài ra, tế bào telomere cũng sẽ...”

Hắn chém gió một thôi một hồi, cuối cùng thật sự không chém thêm được gì nữa.

Nói thật, Khánh Trần chưa từng nghiên cứu rõ ràng tại sao quán đỉnh của Chuẩn Đề Pháp lại có thể kéo dài tuổi thọ, dù sao có thể tăng tuổi thọ là được rồi.

Tổng thống ngẩn ngơ mãi mới lên tiếng:

“Tu hành thần kỳ đến thế ư?”

Khánh Trần hỏi:

“Hiện nay thành phố số 10 đang chờ tu chỉnh lại, theo ta được biết thành phố này là siêu đô thị xây dựng theo quy mô dân số 20 triệu người, nhưng bây giờ chỉ có khoảng 6 triệu dân. Ngươi nói xem nếu ta đưa ra điều kiện tăng tuổi thọ thêm 21 năm thì có thể mời chào nhân tài đến thành phố này cống hiến cho ta không?”

Tống thống nhìn thiếu niên trước mặt mình với vẻ ngạc nhiên, thầm nghĩ: Định bật hack đấy à!

Hắn sắp xếp lại suy nghĩ của mình, rồi vừa lau nước mắt vừa nói:

“Được, chỉ cần việc này thật sự có hiệu quả, ta dám đảm bảo nhất định nhân tài sẽ ùn ùn kéo đến, đặc biệt là những người giàu có, bác sĩ hay nhà khoa học lớn tuổi. Những người này đều đã già, nội tạng suy yếu, nếu có thể giúp họ trẻ lại thì đại đa số người đều sẵn sàng trả một cái giá cao cắt cổ, thậm chí là một nửa tài sản của mình!”

Tuyệt đối đừng xem thường ham muốn sống sót của con người!

Khánh Trần gật đầu:

“Ninh tiên sinh về nghỉ ngơi đi, lúc sau các ngươi còn phải vất vả đấy.”

Thành phố số 10 là đại bản doanh đầu tiên của hắn, hắn muốn xây dựng và phát triển nơi này.

Ít nhất cũng phải nhanh chóng thoát khỏi tình trạng dựa dẫm vào Khánh thị.

“Ông chủ, La Vạn Nhai đến rồi.”

Khánh Dã nói.

Hai mắt Khánh Trần sáng rực lên.

...

Ở cống ra vào phía bắc, Khánh Trần dẫn theo Tiểu Tam và những người khác ra đón La Vạn Nhai.

La Vạn Nhai vừa xuống xe, Khánh Trần đã bước tới cầm tay hắn một cách niềm nở:

“Vất vả cho ngươi rồi lão La!”

“Ông chủ, ngài có chuyện gì cứ nói thắng, ngài thế này làm ta thấy sợ đấy.”

La Vạn Nhai thông minh lắm, hắn vừa thấy Khánh Trần bày ra thái độ này là biết có không ít phiền toái đang chờ mình.

Khánh Trần kéo hắn vào trong thành phố, cười tủm tỉm và nói:

“Thành phố số 10 đang chờ được xây dựng lại, nhưng ngươi cũng biết ta là Kỵ Sĩ, mà Kỵ Sĩ sao có thể nhúng tay vào chuyện thế tục? Như thế có còn là Kỵ Sĩ nữa hay sao?”