Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1951: Tâm Nguyện Ban Đầu




Trong thành phố số 20, thậm chí dân chúng còn đẩy ngã pho tượng gia chủ Jindai đời thứ nhất, và còn viết vẽ bậy những lời chửi rủa lên trên quảng trường tưởng niệm.

Rất nhanh sau đó, Jindai bắt đầu cử binh sĩ đến để tiến hành trấn áp những người dân diễu hành biểu tình, khí hơi cay đã khiến cho cả thành phố như bị thắp sáng bởi khói lửa.

Jindai và Kashima tức giận, họ bắt đầu phát động một cuộc đàn áp quân sự.

Tuy nhiên, lần này, lòng dân cứ dâng lên như thủy triều, công nhân phụ trách vận chuyển vật tư và thi công căn cứ tấn bắt đầu bãi công. Thậm chí ngay cả quỹ đạo giao thông trong thành phố cũng đều bị tê liệt.

Các hạm đội bờ biển Tây của Jindai và Kashima vốn muốn tiếp tục xuôi về phía nam, nhưng đã bị buộc phải dừng ngay tại chỗ, tạo ra thời cơ cho Khánh thị và Lý thị nghỉ ngơi lấy lại sức, điều chỉnh chiến lược.

Trước đây cũng đã từng có người phát động chiến tranh dư luận trong liên bang, nhưng đây là lần đầu tiên mà cuộc chiến dư luận lại có thể gây ra ảnh hưởng đến bố cục chiến lược của các tổ chức như vậy.

Trên internet thì chiêng trống vang trời, mà Khánh Trần – người đã tham dự rất sâu vào trong đó thì đang ngồi một chỗ trên sân thượng và tự hỏi:

"Nên làm thế nào để thành phố số 10 vận hành? Thứ gì mới có thể trở thành sản nghiệp trụ cột ở nơi đây, để Bạch Trú và Hội Phụ Huynh thực sự có được một chỗ đứng vững chắc?”

Quân đội cần phải được nuôi sống, nhân dân cần phải ăn uống ngủ nghỉ. Sau ba tháng, Khánh Trần sẽ phải chống đỡ tất cả một mình.

Tuy nhiên, thành phố số 10 còn đang đổ nát, muốn khôi phục lại thì dân số sẽ lập tức giảm đi hơn một nửa, sản nghiệp không phải nói chấn hưng là có thể chấn hưng ngay lập tức được.

Nơi này cần người và cũng cần một số lượng lớn công nghiệp, khoa học kỹ thuật và nhân tài.

Có người thì mới có thể có sản nghiệp.

"Không biết ban đầu anh đã làm thế nào…"

Khánh Trần thở dài.

Bỗng nhiên hắn nhận ra rằng vị lão nhân trên núi Ngân Hạnh kia vứt hết mọi thứ ở nơi này cho hắn, đồng thời cũng ước định thời gian ba tháng thời gian để giảm xóc, thật ra là vì hy vọng hắn có sẽ có thể học được cách quản lý một thành phố trong ba tháng.

Chờ đến khi hắn hiểu được nên quản lý một thành phố như thế nào, thì mới có thể tiếp tục học cách để quản lý một quốc gia.

Trong cuộc đời này, Khánh Trần đã có vài vị lão sư.

Lý Thúc Đổng dạy hắn tu hành.

Lý Tu Duệ dạy hắn thế nào là tâm nguyện ban đầu.

Ảnh Tử giúp hắn thu phục được lòng người.

Hiện giờ, vị lão nhân bên trên núi Ngân Hạnh kia, dường như muốn dạy hắn “dân chăn nuôi” là cái gì, cách nuôi thả dân chúng.

Thế nhưng, Khánh Trần cũng không thực sự muốn học thứ này cho lắm. Cũng giống như những gì hắn đã nói với sư phụ Lý Thúc Đồng, nếu Kỵ Sĩ bị vây ở trong một thành phố, vậy thì đó không phải là Kỵ Sĩ.

Nếu hắn tiêu tốn thời gian cả một đời cho việc quản lý đất nước, rất có thể hắn sẽ trở thành Lý Tu Duệ thứ hai. Hắn sẽ dần dần già đi, và rồi cho đến khi ngồi trên Thanh Sơn Tuyệt Bích nhìn về phía mặt trời mọc phía xa xa, lại cảm thấy tiếc nuối từ tận sâu trong lòng.

Đạo lý mà Lý lão gia tử đã dùng đoạn đường cuối cùng của đời người để dạy cho hắn, bây giờ lại mâu thuẫn với những gì mà vị lão nhân bên trên núi Ngân Hạnh kia muốn dạy cho hắn.

Khánh Trần thở dài.

Ít nhất cũng phải đợi đến lúc sáu triệu người dân ở thành phố số 10 có thể ăn được cơm rồi hẵng nói tiếp.

Khánh Trần suy nghĩ hồi lâu rồi nhắn tin hỏi Nam Canh Thần:

"Gần đây có hạng mục nào kiếm ra tiền không?"

Nam Canh Thần hứng thú:

"Trần ca, dạo này tổng thống và mấy người nổi tiếng trên internet kia đều ở bên chỗ ngươi phải không, ngươi có thể yêu cầu họ quay một video chúc phúc cho mọi người giống như anh trai người da đen ở Châu Phi ấy, cái đó kiếm chác cũng khá lắm. Hoặc cũng có thể cử họ đi chủ trì hôn lễ, chi phí một lần có thể lên đến mấy trăm ngàn luôn đấy."

Khánh Trần ném thẳng Nam Canh Thần vào danh sách đen, dự tính sẽ phải mất một khoảng thời gian nữa mới bỏ ra.

Mẹ nó chứ cái này mà là phương pháp kiếm tiền quái gì, cái tên Nam Canh Thần này đi theo thiên kim tập đoàn làm việc lâu như thế mà sao vẫn chưa thấy mở mang tầm mắt gì thế nhỉ…

Phải làm thế nào để thu hút những người dân ở các thành phố khác trong liên bang đến thành phố số 10 để cống hiến đây?

Lúc này, Khánh Trần bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, hắn bảo Khánh Dã gọi vị tổng thống tóc hoa râm kia đến, đối phương còn đang buồn ngủ đã bị Khánh Dã dẫn tới:

"Ngài có chuyện gì vậy?"

Cảnh tượng hơi kỳ quái, đường đường là tổng thống liên bang là lại cư xử cực kỳ khiêm nhường với một thiếu niên như Khánh Trần.

Trong bóng đêm, dường như thiếu đã có thể một tay che trời vậy…