Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1944: Bốn Tiếng Nữa




Khánh Trần quay người đi ra ngoài:

"Người tên Tống Niểu Niểu kia, nếu như làm theo lời chúng ta thì cũng đừng trách móc nặng nề."

Khánh Dã ngầm hiểu trong lòng.

Khánh Trần nhìn hắn một cái, cau mày nói:

"Trước đó, lúc đi theo đoàn phim, vì ta mà làm cho họ chịu nhiều đau khổ, là ta nợ toàn bộ người trong đoàn làm phim, đừng nên nghĩ nhiều."

"Hiểu rồi, hiểu rồi."

Khánh Dã vui mừng hớn hở nói:

"Ông chủ đi nhận vật tư đi, cũng đã tới áp khẩu tây rồi."

Đếm người lại 78:00:00

Chạng vạng tối.

Khánh Trần nhìn xe vận chuyển vật liệu không ngừng ra vào áp khẩu tây của thành phố, trong lòng sinh ra cảm khái.

Chỉ khi quản lý một thành phố, mới biết được lượng tài nguyên tiêu hao cho thành phố đó khổng lồ cỡ nào.

Chỉ thỏa mãn vấn đề ăn uống của sáu triệu người, xe vận chuyện vật tư cũng đã hơn mấy trăm chiếc!

Thanh protein, rau củ, hoa quả, các loại thịt, sữa, trứng gà, phàm là thực phẩm có thể nghĩ tới thì đều có trong danh sách vật tư.

Sau khi tất cả hàng hóa được đưa tới, chỉ cần một chữ ký của Khánh Trần là có thể dỡ hàng, không tốn một xu.

Với cả, đội vận chuyển biểu thị sau này họ sẽ xác định vị trí tuyến đường, đặc biệt chạy tới thành phố số 10.

Trong vòng ba tháng, tất cả hàng hóa đều thuộc vật tư quyên tặng của tập đoàn Khánh Thị. Sau ba tháng, thành phố số 10 nhất định sẽ phải xuất ra khoản tiền thanh toán.

Thời gian ba tháng, tập đoàn Khánh Thị bỏ ra số tiền giá trên trời này, mà Khánh Trần chỉ cần ký tên đơn giản, hoặc chỉ định một người kí tên là được.

Việc này cũng mang ý nghĩa, Khánh Trần nắm giữ toàn quyền phân phối vật tư của thành phố này.

Khánh Trần ý.

Hắn hỏi:

"Các ngươi chuẩn bị nhóm vật tư này từ lúc nào?"

Tổng giám đốc công ty cước phí cười nói:

"11 ngày trước, bằng không cũng không thể nào chuẩn bị đủ như này. Đương nhiên, sau này sẽ liên tục chở tới đây, áp lực không còn lớn như vậy nữa. Tất cả vật từ đều sản sinh từ xung quanh, 4 tiếng là có thể chở đến."

11 ngày trước, cũng chính là ngày thử triều bùng nổ.

Khánh Trần lại thở dài lần nữa, cũng cảm khái về năng lực biết trước của vị lão nhân trên núi Ngân Hạnh kia.

Đối phương đã xác định đúng vào 11 ngày trước, mình sẽ tiếp nhận tòa thành thị này!

Không chỉ vật tư, vừa rồi đội sửa chữa điện lực cũng tới, họ chuyển thiết bị mới nhất vào thành phố, thẳng tới nhà máy điện.

Tất cả vật tư đều là tập đoàn Khánh Thị quyên tặng, chỉ cần Khánh Trần ký tên là được.

Một mỗi phút giây, thậm chí hăn còn dâng lên một cảm giác bất lực.

Mối thù của chị Ninh Tú, gia chủ của Khánh Thị là đối tượng nghi ngờ chính của Khánh Trần, nhưng bây giờ hắn đang nghĩ một vấn đề. Cho dù mình biết là đối phương làm, thì có năng lực báo thù hay không?

Không được, vẫn phải nhanh chóng tích trữ lực lượng.

Đột nhiên, trong thành phố ầm ầm một trận hoan hô, Khánh Trần quay đầu nhìn lại, đã thấy nhà nhà thắp đèn sáng trước mặt hắn, khu Hạ Tam dẫn đầu được cung cấp điện trở lại.

Trong thành phố, các nạn dân nhìn cảnh này thì ôm nhau mà khóc.

Nếu như ta chưa từng thấy ánh sáng, ta vốn có thể chịu được bóng tối.

Dân ở khu Hạ Tam từng trải qua thời gian bị cắt điện liên miên, Hội Phụ Huynh bật điện cho mọi người cũng chỉ trong một tháng ngắn ngủi, sau đó thành phố lại bị cúp điện.

Khoảng thời gian một tháng này khiến họ vô cùng nhớ nhung thời gian một tháng có điện trong quá khứ.

Bây giờ đèn đuốc sáng lên, tượng trưng cho văn minh đã quay lại một lần nữa, thời gian hỗn loạn không trật tự đã kết thúc.

Dưới ánh nắng chiều tà, phóng viên của truyền thông Hi Vọng ôm một đống bản thảo viết tay trong ngực, đi lướt qua bên cạnh Khánh Trần một cách vội vàng.

Khánh Trần gọi hắn lại rồi nói:

"Chào ngươi, ngươi là phóng viên của truyền thông Hi Vọng đúng chứ, ta đã nghe Tiểu Tam nhắc tới ngươi."

Cao Văn nghe vậy thì có hơi sửng sốt, hắn đáp lại với vẻ ngại ngùng:

"Chào ngài, ta là Cao Văn, phóng viên của truyền thông Hi Vọng, ta muốn viết một bài bản thảo liên quan tới lần tai nạn này."

Khánh Trần nói một cách chăm chú:

"Xin ngươi đừng nhắc tới Hội Phụ Huynh, cố gắng hết sức để cho chúng ta thêm một ít thời gian phát triển, cảm ơn ngươi."

Cao Văn thề thốt mà nói:

"Ngài cứ yên tâm đi, ta sẽ làm như thế. Ngài không cần cảm ơn ta, đáng lẽ ra ta phải cảm ơn ngài."

Cao Văn nói rồi lại tiếp tục chạy về phía tòa cao ốc của truyền thông Hi Vọng, hắn muốn công khai tất cả những gì mình đã ghi chép trong khoảng thời gian này. Khiến cho tất cả mọi người biết rằng trong tình huống liên bang nội chiến, vẫn còn một đám người đã cứu cả một thành phố.

Chiến trường phương bắc.

Trong một cứ điểm trôi nổi trong các tầng mây trên không trung đang tổ chức tiệc rượu cỡ nhỏ.

Một đám người tóc vàng mắt xanh đang dùng tiếng Anh để trao đổi, nâng ly chúc mừng thắng lợi của lần xuất chinh chiến đấu đầu tiên của mình.

Trong hai cứ điểm trên bầu trời nước ngoài, mười chiếc phi thuyền bay hạng A xuất hiện, phá hủy Khánh thị, Lý thị trong một lần. Mười hai chiếc phi thuyền bay hạng A, 41 chiếc máy bay chiến đấu đã hoàn toàn thay đổi tình hình chiến tranh phương bắc.