Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1943: Dựa Vào Gì Mà Giam Giữ Chúng Ta




Chỉ cần 10 phút, đội phòng thủ đã không còn khả năng chống trả nào.

Các minh tinh và nhân vật cốt cán đều câm như hến, không dám nói chuyện. Khánh Trần được Khánh Dã và gián điệp bí mật vây quanh bảo vệ như "chúng tinh củng nguyệt".

Khánh Dã lui về phía sau một bước nói:

“Được rồi, hiện tại để ông chủ của ta nói chuyện, các vị trước hãy yên tĩnh lắng nghe."

“Thông báo cho các vị một tiếng, thử triều ở thành phố số 10 đã được dẹp yên.”

Khánh Trần mặt không cảm xúc:

“Nhưng hiện tại ta hoài nghi cái ngươi có tham dự vào vụ tai nạn này, còn có khả năng là đồng lõa của vụ tai nạn này. Vậy nên, hội ủy viên quản lý lâm thời của thành phố số 10 quyết định tiến hành lập hồ sơ điều tra các vị, trước khi cuộc tai nạn này được điều tra rõ ràng, ai cũng không được phép rời đi."

Khánh Trần nhìn về phía Khánh Dã:

“Đầu tiên yêu cầu từng người họ quay lại video, rồi phát ra cộng đồng tuyên bố cho dân chúng xem. Lại phải nói rằng toàn bộ vụ tai nạn này đều là do hai nhà Jindai và Kashima gây nên, họ nhất định phải gánh chịu hậu quả."

Hắn muốn đánh vào dư luận trước.

Đối với dân chúng Liên Bang mà nói, tổng thống, phó tổng thống, mười mấy tên nghị viên cùng nhau thông cáo qua một video, đủ để chứng thật hết tất cả tội ác.

Một khi hình thành nên dự luận phản đối Jindai và Kashima, Át Bích đương nhiên có thể phát động cuộc biểu hành kháng nghị, bãi công hai tập đoàn này nắm trong tay 6 thành phố, làm cho hệ thống quản lý trong thành phố của họ sứt đầu mẻ trán.

Hơn nữa, Trần thị chắc chắn cũng tham gia vào đội ngũ đối kháng với Kashima và Jindai, nếu không thì họ sẽ mất lòng dân.

Muốn nói thì hãy nói Kashima quá xui xẻo, rõ ràng chẳng làm gì lại phải cõng một cái nồi lớn.

Nhưng ai bảo Khánh Trần có thù với bọn chúng chi.

Khánh Trần nói với Khánh Dã:

“Ngươi trông chừng họ cho cẩn thận, không cần phải dùng thủ đoạn cực đoan, nhưng mỗi người phải giao cho ta một phiếu bầu, bằng không, tất mọi người không được rời khỏi nơi đóng quân nửa bước.”

Nghe Khánh Trần muốn giam lỏng mọi người trong quân doanh này, rất nhiều người đều thấy hoảng hốt.

Đám chính khách thì ai nấy đều im lặng, bởi vì họ biết, nếu như trong thành phố số 10 chỉ có bộ đội Khánh Thị, vậy sẽ là do người thiếu niên trước mắt này định đoạt.

Quyền sinh quyền sát trong tay, tất cả đều dựa vào một ý nghĩ của hắn.

Cho dù bây giờ Khánh Trần giết hết tất cả họ cũng có thể thoái thác bằng một câu "Chết do thử triều, vô cùng thương tiếc, chân thành tưởng niệm", không ai có thể phát hiện được chân tướng là thế nào, bởi vì chân tướng của đoạn lịch sử này nhất định phải do Khánh Thị viết.

Nên, đám chính khách họ cũng không muốn nói gì, mạng trên tay người ta, cứ phối hợp cho tốt là được, tuyệt đối đừng ương ngạnh.

Chính khách khác với tập đoàn tử sĩ, bản thân họ là người chờ giá cao, nên bây giờ ai ra giá cao hơn, họ sẽ nghe theo kẻ đó.

Nhưng có vài minh tinh lại khác, có vài người trong họ bắt đầu làm thực tập sinh ừ tiểu học, có vài chàng trai trẻ được đào tạo tinh chuẩn thành dáng vẻ mà nam nữ phú hòa thích nhất, có vài nữ minh tinh thì được đào tạo theo chuẩn mực phù hợp với sở thích của công dân nam bình thường.

Nói cách khác, từ tiểu học họ đã không nghiêm túc học văn hóa.

Lúc này, một vị nam minh tinh bị binh sĩ Ảnh tử mang tới nơi đóng quân. Hắn điên cuồng hồ:

"Ngươi dựa vào cái gì mà giam giữ chúng ta, ta và Kashima Lee Yun Hyeon là bạn bè, ngươi không thể làm vậy với ta! Liên Bang có còn luật pháp hay không vậy!"

Vị nam minh tinh này, năm trước còn từng gây ra một chuyện cười, lúc lên sân khấu đọc lời cảm ơn nhận giải, một câu mà nói sai ba chữ.

Có người dẫn đầu phản kháng, sẽ khơi dậy ý thức của những người khác. Dù sao Khánh thị cũng không thể giết hết mọi người được.

Chỉ có Tống Niểu Niểu đứng trong đám người kéo bạn thân mình, nhắc nhở đối phương đừng nói gì.

Các minh tinh khác đang phân trần một cách hùng hồn, nàng lại như đang xem một trò hề. Thiếu niên kia là tên chết tiệt, vừa rồi các người không nhận ra hắn vì trên mặt hắn có vết bẩn thì thôi, giờ nhận ra hắn rồi, sao dám tiếp tục phản đối chứ.

Một ca sĩ bện tóc đuôi sam đi tới, một mình áp sát, dùng từ thô tục chào hỏi Khánh Trần.

Khánh Dã ở bên cạnh nhíu mày:

"Vả miệng."

Binh sĩ Ảnh Tử đi tới trước mặt ca sĩ kia, một bạt tai làm cho đối phương quay ba vòng như con quay, rơi mất mười sáu cái răng.

Khánh Trần cười tủm tỉm nói:

"Ta biết cảm xúc của mọi người khá kích động, nhưng có lẽ các ngươi hiểu lầm gì rồi. Mặc dù thử triều đã gần như quét sạch, nhưng gián vẫn còn ở đây. Bảo mọi người đợi trong nơi đóng quân, không phải vì muốn giam lỏng mọi người.

Mà là muốn bảo vệ mọi người. Về phần Whisky, xì gà trong nhà các ngươi thì cũng không cần suy nghĩ, chuột đã phá hoại từ lâu rồi."

Tiếng nói vừa dứt, Khánh Huy cười mỉa đi tới, nói:

"Cháu trai à, vừa rồi chú Thập Lục không nhận ra cháu, chúng ta đề là người của Khánh Thị."

Khánh Dã:

"Vả miệng."