Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1945: Hai Tháng




Cũng may là Khánh thị và Lý thị rút lui sớm, nếu không thì sẽ tổn thất càng thêm nghiêm trọng.

Trận chiến này khiến cho vùng bao phủ của Khánh thị và Lý thị bị rút lại, trong lúc nhất thời phải dựa vào phòng ngự công sự trên mặt đất để ngăn cản hạm đội này tiếp tục di chuyển về phía nam.

Trong bữa tiệc rượu, có một người Châu Á trẻ tuổi với tóc đen và mắt đen đặc trưng, bỗng dưng dơ cao ly rượu rồi nói:

"Cạn ly!"

Tất cả đều giơ cao ly sâm banh.

Một người Châu Á trẻ tuổi đứng giữa một đám người da trắng, nhìn vô cùng thu hút.

Người Châu Á trẻ tuổi này là Arthur, là lãnh tụ của tổ chức Vương Quốc, nhưng tất cả các thành viên của tổ chức Vương Quốc đều biết đây chẳng qua là một con rối bị người khác điều khiển mà thôi, kẻ lãnh đạo thật sự không xuất hiện.

Lúc này, mười hai người phụ nữ mặc kimono hoa anh đào đi vào sân nhảy, các nàng nhẹ nhàng phô bày những đường cong thân thể theo âm nhạc êm dịu.

Một đám người da trắng vây quanh bên cạnh nhìn ngắm mà huýt sáo reo hò, thậm chí còn có người muốn đi xốc kimono của họ lên.

Các thiếu nữ có hơi hoảng sợ, nhưng chỉ có thể kìm nén mà tiếp tục nhảy múa.

Nhảy thêm một lúc, lại có thành viên của tổ chức Vương Quốc ôm các nàng tới một bên mà uống rượu.

Arthur cười rồi cất tiếng hỏi:

"Người bạn đến từ tập đoàn Jindai đâu rồi?"

"Vẫn đang ở trong phòng nghỉ của hắn, hắn nói một lát nữa hắn sẽ tới."

Một người da trắng trả lời.

Họ đang nói thì có một người trẻ tuổi tóc đen mắt đen bước vòa tiệc rượu, hắn không đưa mắt nhìn tình hình của những thiếu nữ kimono kia mà dùng tiếng Anh chào hỏi Arthur một cách lưu loát.

Arthur nói với vẻ than thở:

"Jindai, trình độ tiếng Anh của ngươi lưu loát tới mức lần nào ta nghe cũng phải cất lời khen ngợi đấy."

Người trẻ tuổi được gọi là Jindai này cười mà trả lời:

"Trong cuộc sống dài đằng đẵng của ta, ta đã từng lợi dụng vật cấm kỵ để vượt qua vùng biển Cấm Đoạn, từng ở bờ biển phía tây của St. San Francisco một khoảng thời gian. Ta rất thích nơi đó, nhất là những người phụ nữ ở đó."

Arthur nghe vậy thì cười nói:

"Vậy thì không được rồi, ngươi không xứng với phụ nữ người da trắng của chúng ta."

Hắn vừa thốt ra câu này thì bầu không khí của buổi tiệc rượu bắt đầu trở nên im ắng như đã đóng băng. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Jindai, muốn nhìn phản ứng của hắn như thế nào.

Arthur nhìn chằm chằm người đàn ông trẻ tuổi ở trước mặt rồi nói:

"Trong trận chiến vừa qua, ngươi cũng chỉ là nói mồm mà thôi, chưa thể nào đánh đổi được sự tôn trọng của chúng ta."

Jindai nói với một giọng điệu bình tĩnh:

"Ta đã phải hi sinh một đứa con trai chân chính vì trận chiến này, hắn đã đi theo ta cả trăm năm rồi, đây chính là thứ mà ta đã cống hiến cho trận chiến này. Mà lại tai nạn của thành phố số 10 cũng đủ để cắt đứt đường tiếp tế hai đầu của phương nam, đây cũng là nguyên nhân mà Khánh thị và Lý thị lùi bước."

Arthur lắc đầu rồi nói tiếp:

"Ta không thích âm mưu của ngươi, chỉ mới nghe thôi đã cảm thấy rất ghê tởm. Ta muốn ngươi hiểu rõ một điều rằng, là ngươi cần bọn ta, chứ không phải bọn ta cần ngươi."

Người đàn ông Châu Á trẻ tuổi không tên, lại được gọi là Jindai kia im lặng một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên cười mà nói ra:

"Yên tâm đi, từ giờ về sau ta sẽ không đụng vào phụ nữ người da trắng của các ngươi nữa."

"Tốt lắm."

Arthur gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Trong cuộc hợp tác này nhất định phải có một nguyên tắc, bờ biển Tây dựa vào căn cứ tiền phương ở vùng biển Cấm Đoạn mà qua đây, họ muốn có được quyền nói chuyện tuyệt đối.

Liên bang sẽ trở thành thuộc địa đầu tiên của họ, chứ không phải là địa khu phát triển bình đẳng.

Thứ mà tổ chức Vương Quốc, tổ chức Vị Lai đang cần chính là một con chó biết nghe lời, chứ không phải là một đối tượng hợp tác.

"Nói ta nghe thế cục hiện tại đi Jindai, ngươi thấy thế nào về cuộc chiến kế tiếp?"

Arthur đưa ly sâm banh trong tay hắn cho nhân viên tạp vụ, rồi đổi một ly whisky, hắn nhấm nháp một ngụm. Áo đuôi tôm trên người hắn phẳng phiu bóng bẩy, nhìn như một thân sĩ chân chính.

Jindai phân tích cho hắn nghe:

"Bây giờ trong nội bộ liên bang vừa xảy ra một trận chiến, hạm đội không quân của Trần thị ở phía nam không có năng lực di chuyển về phương bắc. Cứ điểm trên không của Lý thị cũng đang trong thời gian sửa chữa, nhanh lắm thì cũng phải ba tháng sau mới có thể lên đường nhưng ta khuyên các ngươi không nên tiến công một cách tùy tiện, bởi vì Jindai cũng cần thời gian để xây dựng đường tiếp tế và căn cứ tiền phương. Chiến tuyến cũng không thể kéo dài trong một thời gian ngắn."

Arthur hỏi tiếp:

"Thành lập căn cứ tiền phương cần thời gian bao lâu?"

"Hai tháng."

---

Ngày mai truyện sẽ lên 10 chương. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!