Hơn nữa, Whisky và xì gà thì cũng thôi, điều mấu chốt là bọn Khánh Huy còn cần thuốc và chip dopamine. Thứ này họ thiếu một ngày là khó chịu ngay, thực sự nhịn không được.
Mấy cơ thể ở đây bất cứ lúc nào cũng có thể bị “Mài mòn”, người thì mài mòn xương khớp, mài mòn dây chằng, mài mòn cơ bắp đi kèm với đau đớn. Nhưng vì cơ thể tiết ra ra dopamine, endorphin có tác dụng giảm đau, nên bình thường ngươi không nhận ra những đau đớn cực nhỏ này.
Mà những thứ thuốc kia, sử dụng trong thời gian dài sẽ làm não bộ không thể chủ động tiết ra endorphin và dopamine. Khi ngừng dùng thuốc ngươi sẽ cảm giác như bị mười ngàn con kiến cắn xé, vậy nên ngươi phải tiếp tục dùng thuốc để giảm đau.
Đây chính là nguyên nhân khi một người nào đó sử dụng những thứ thuốc này, sẽ rất khó từ bỏ.
Hơn nữa, một khi cơ thể con người không tiết ra endorphin và dopamine thì sẽ rất khó cảm nhận được niềm vui trong cuộc hàng ngày, thay vào đó, tất cả niềm vui của ngươi đều bắt nguồn từ thuốc.
Cho nên, những người trước mắt này không chỉ những kẻ ngu dốt, mà còn là một đám bù nhìn bị cồn và thuốc khống chế.
Nghĩ tới đây, Khánh Trần cũng không khách sáo nữa, hắn cười tủm tỉm hỏi:
"Nếu như chúng ta không đi thì sao?”
"Không đi.”
Khánh Huy nhíu mày:
“Không đi thì móa nó để ngươi làm lính cả đời, để ngươi mỗi ngày phải cọ nhà vệ sinh trong quân doanh!”
Lúc này, trong đám người vẫn còn một số minh tinh và nghị viên di trì được lý trí, họ thờ ơ lạnh nhạt, đầu óc không bị mê muội.
Trong đó bao gồm vị nữ minh tinh từng có chút qua lại với Khánh Trần, Tống Niểu Niểu.
Nàng nhận ra Khánh Trần, nàng cũng biết chi đội gồm ba mươi người trước mắt này tuyệt đối không đơn giản...
Với thân phận hiện tại của Khánh Trần, những câu nói này của Khánh Huy, e là nếu hắn ta còn sống ra ngoài thì gia tộc cũng sẽ bị gạch bỏ khỏi danh sách thụ hưởng ủy thác, cuộc sống chắc chắn sẽ khổ hơn người bình thường.
Trong nội bộ tập đoàn, đãi ngộ của nhân vật quyền lực và con nhà giàu là, một cái trên trời, một cái dưới đất. Vị trí của Khánh Huy so với Khánh Trần, thì ngay cả bùn đất cũng không bằng...
Một khắc sau, bên ngoài nơi đóng quân của đội phòng thủ, vang lên tiếng chân đạp đất nề nếp, nề nếp như một máy móc khổng lồ tinh vi đang chạy đến.
Ánh mắt các nghị viên và minh tinh sáng lên, quân tập đoàn Liên Bang đã đến!
Khánh Huy cười lạnh với Khánh Trần nói:
"Yên tâm, ta sẽ nói cho đệ đệ ta biết ngươi đã đối đãi với ta như thế nào.”
Vừa nói, Khánh Huy chủ động đẩy cửa lớn nơi đóng quân ra.
Sau đó tất cả ngây ngẩn cả người.
Đây không phải quân của tập đoàn Liên Bang, mà là...lữ đoàn dã chiến dưới quyền của Ảnh Tử Khánh thị.
Chỉ thấy trên bả vai của tất cả binh sĩ, đều được thêu phiến lá Ngân Hạnh trắng trên nền vải đen.
Phù hiệu trên tay áo của đội Khánh thị đều là lá Ngân Hạnh màu vàng, chỉ có đội Ảnh Tử mới có lá Ngân Hạnh màu trắng!
Đây là đội Ảnh Tử tinh nhuệ nhất của Khánh thị!
Khánh Dã vui vẻ đi đến bên cạnh Khánh Trần:
"Ông chủ, người ứng có 4502 người, người thật sự đến có 4480 người, trong đó có 22 tên là người nằm vùng của các phe phái khác, đều đã giải quyết xong. Ba giờ nữa vật tư sẽ được chở đến, dụng cụ sửa chữa máy móc thiết bị của nhà máy điện cũng đã đến, hiện tại có phân phó gì chăng?”
Đội Ảnh Tử có hai chi, một chi là quân cấp B, tổng cộng có 300 đội đặc chủng, còn một chi khác chính là lữ đoàn dã chiến trước mắt, đều là quân cấp E.
Vào giờ phút này, các lữ đoàn dã chiến và minh tinh hoảng sợ nhìn về phía Khánh Trần, trong đầu quanh quẩn hai chữ “Ông chủ”.
Ông chủ? Ông chủ mới của đội Ảnh Tử?
Mặt Khánh Huy xám như tro tàn.
Sau khi đội Ảnh Tử đến, lập tức lướt qua bên cạnh tất cả mọi người.
Doanh thứ nhất phụ trách phong tỏa các kiến trúc cao ốc, để tránh có người chạy trốn.
Doanh thứ hai phụ trách giam giữ trông chừng minh tinh và các nhân vật cốt cán.
Doanh thứ ba phụ trách đoạt lại súng trong tay đội phòng thủ.
Ngắn ngủi năm phút đồng hồ, lữ đoàn dã chiến tinh nhuệ này đã khống chế toàn bộ cục diện, thu hẹp tất cả mọi việc trong phạm vi có thể khống chế.
Trong nội bộ của đội phòng thủ có người muốn phản kháng, nhóm người này đều là Trần thị, Jindai, Kashima, họ đã ý thức được Khánh Trần chuẩn bị tiếp quản thành phố. Nếu như để trung tâm chính trị quan trọng như thành phố số 10 trở thành đất sở hữu của Khánh thị, vậy sau này mọi người đều không cần lăn lộn nữa!
Những sĩ quan, binh sĩ của đội phòng thủ khẽ mưu tính gì đó.
Thế nhưng, chiến sĩ trong đội Ảnh Tử đều là những người nào.
Khánh Dã bên này xòe bàn tay ra, súng của họ đều dồn dập rời khỏi tay, lơ lửng trên đỉnh đầu của mỗi người.
Đội Ảnh Tử bao vây xung quanh chỗ có người, lập tức khống chế toàn bộ những người này lại, khóa hai tay của binh lính đội phòng thủ ra sau.