Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1941: Liều Chết




Vị tổng thống hòa ái dễ gần nói:

"Tiểu huynh đệ, chúng ta cũng không biết sẽ có tai nạn, chỉ là lúc tai nạn, chúng ta nhận được lời mời của Khánh Khôn tiên sinh, tham gia tiệc từ thiện tối tại phủ đệ ở thành phố số 10 của hắn. Chỉ có điều lúc đó Khánh Khôn tiên sinh không có mặt, cũng không biết đi đâu. Đương lúc du lịch trong thành phố nên mượn tạm ít đội phòng thủ để bảo vệ an toàn cho tiệc tối, vậy nên chúng ta mới may mắn tránh khỏi.”

Khánh Trần bỗng thở dài.

Vừa rồi hắn còn cảm khái, ông lão trên núi Ngân Hạnh kia có lẽ không nghĩ đến việc sẽ có nhiều người sống sót như vậy.

Kết quả quay đầu lại phát hiện, đây đều là sắp xếp của người ta.

Đối phương ngồi bất động trên núi Ngân Hạnh cách mấy nghìn km, lại tính toán kỹ càng mọi việc cho Khánh Trần.

Nhưng vấn đề là, Khánh Trần có chút không hiểu, hôm tiệc tối đó, lúc 0h Khánh Trần mới đoán được thử triều sắp bùng phát.

Nếu như ông lão kia muốn dùng tiệc tối để triệu tập những người này đến, bảo tồn tính mạng của họ, điều này cần phải xảy ra trước đó 6-8 giờ, đây thậm chí sớm hơn thời gian biết thử triều bộc phát nhiều?

Chẳng lẽ ông lão kia có năng lực tiên tri sao?

Là vì đối phương đã sớm đã nhận ra động tĩnh thử triều trong thành phố số 10, hay vì...vật cấm kỵ nào đó?

Không biết tại sao, Khánh Trần bỗng có một loại cảm giác, mỗi bước đi của mình đều bị đối phương sắp xếp xong xuôi.

Sau khi hắn chuyển kiếp thậm chí còn chưa từng gặp đối phương, nhưng lại có cảm giác ông lão này đang ở ngay trong cuộc sống của hắn.

Sớm nhất là từ ngục giam số 18, cho đến thành phố số 10 bây giờ, ông lão kia chưa từng xuất hiện lần nào nữa, nhưng vẫn luôn tồn tại.

Lại là một âm mưu khác, ông lão dùng tên tuổi của Khánh Trần mời những người này, đây đã thể hiện rõ thái độ: Ngươi đã biết đây là con bài chính trị ta tặng cho ngươi rồi, muốn, hay là không muốn đây?

Đây là vấn đề mà Khánh Trần chưa hề trả lời Lý thúc, hắn nói mình muốn suy nghĩ một chút nữa.

Hiện tại hắn đã suy nghĩ rõ ràng, muốn.

Đồ đưa tới cửa, sao lại không muốn.

Lúc này, phó tổng thống nhìn Khánh Trần nói:

“Nạn chuột đã diệt trừ rồi à, các ngươi là chi đội kia?”

"Chúng ta là lữ đoàn dã chiến, quân đoàn số 1107, phụ trách tới cứu viện thành phố số 10, mời các vị tạm thời đừng đi ra ngoài, ở yên trong này mấy ngày, hiện tại trong thành phố còn đang tiến hành công tác quét sạch thành phố.”

“Lữ đoàn dã chiến, quân đoàn số 1107.”

Trong đám người, có người ngạc nhiên mừng rỡ nói:

“Đệ đệ ta chính là lữ trưởng của chi đội này, hắn ở đâu?"

Khánh Trần theo thanh âm nhìn lại, người nói chuyện là một vị trung niên Khánh thị, nổi danh hoa hoa công tử, Khánh Huy.

Hắn suy tư hai giây nói:

"Lữ trưởng còn đang dẫn đội quét thử triều."

Lại có một vị minh tinh oán trách:

“Vậy các ngươi có thể đưa chút hoa quả và rau củ đến được không, trong nơi đóng quân này mỗi ngày đều ăn thịt đóng hộp, ta ăn đến bốc hỏa luôn rồi.”

Diêm Xuân Mễ mang theo khăn che mặt, hơi nheo mắt lại.

Nạn dân của khu Tam Hạ, Hội Phụ Huynh, Câu Lạc Bộ đã chết không biết bao nhiêu người mà những thứ được xưng là nhân sĩ thượng lưu này lại chỉ quan tâm đến bản thân có ăn được hoa quả rau củ không thôi.

Khánh Trần cười nói:

"Hoa quả và rau củ tạm thời không có."

Một vị nghị viên nói:

“Vậy các ngươi có thể giúp ta đến ngôi nhà ở khu hai một chuyến, lấy dùm ta chai Whisky và điếu xì gà chút không?”

"Chúng ta? Liều chết để giúp các ngươi lấy Whisky và xì gà.”

Khánh Trần cười.

Mọi người thường nói, đại nhân vật có năng lực lên chức nhất định là người thông minh, nhưng chuyện này đặt vào Liên Bang thì chưa chắc.

Những người trước mắt này, chẳng qua chỉ là “Diễn viên” mà tập đoàn đập tiền nuôi thôi.

Năm ngoái còn có một vị nghị viên nào đó ồn ào ra trò cười, nghe nói vị nghị viên này vì chính trị mà giả vờ giả vịt, 10 giờ đêm chạy xuống khu Tam Hạ thể nghiệm quan sát dân tình, sau đó hắn ta nhìn khu Tam Hạ chìm trong bóng tối, cuối cùng khen cuộc sống của nhân dân lao động khu Tam Hạ mộc mạc thực tế, không khoa trương, sớm vậy đã ngủ.

Thậm chí, vị nghị viên này còn không biết khu Tam Hạ quanh năm không có điện, Tháp Vân Lưu cũng sớm hỏng bét.

Khánh Huy hét lên:

"Một tên lính như ngươi ở đâu ra mà nói nhảm, kêu ngươi đi lấy thì mau mau đi lấy. Bằng không ta sẽ đem chuyện này nói cho lữ trưởng của ngươi, để ngươi mười năm cũng không ngóc đầu lên được. Nhà ta ở trang viên huy hoàng khu hai, ngươi giúp ta lấy chút thuốc, đúng rồi, lấy thêm ít chip dopamine.”

Mọi người dồn dập phụ họa.

Những lữ đoàn dã chiến và minh tinh ở trong nơi đóng quân của đội phòng thủ này, nhìn thấy quân cứu viện của tập đoàn Liên Bang sắp đến, cũng dần dần khôi phục bản tính của mình.