Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1940: Đánh Lui




Cuối cùng, tài nguyên quan trọng nhất chính là chính trị.

Hắn biết thành phố số 10 không thể nào tách khỏi Liên Bang, nơi này vẫn sẽ là trung tâm chính trị của Liên Bang, bằng không thì tất cả mọi người có thể danh chính ngôn thuận tấn công họ.

Nắm giữ được thành phố số 10 nhưng nếu những “Tài nguyên chính trị” sống kia không lợi dụng được nữa, Khánh Trần có khống chế thành phố này cũng vô ích.

Hơn nữa, hắn muốn đảm bảo những canh bài chính trị này đều đứng về bên hắn.

Nghĩa là, những người mà đội phòng thủ tìm cách cứu viện, chắn chắn đều là nhân vật cấp cao, nói không chừng còn có một số nghị viên.

Nói đến đây, Diêm Xuân Mễ lập tức tỉnh táo, đây mới là sự nghiệp to lớn cần triển khai.

Đi theo vị Boss mới này, tương lai của họ sẽ không đơn giản chỉ là gián điệp bí mật nữa!

...

Con gián vừa mới rời đi, nơi đóng quân của đội phòng thủ bên kia lập tức có người từ trên tường rào nhô đầu ra, cẩn thận đánh giá bên ngoài.

Nhìn một chút, tên kia lặng lẽ quan sát binh sĩ, rồi chạy đến bốn mắt nhìn nhau với Khánh Trần.

So sánh với binh sĩ trong tường cả người sạch sẽ thì những người chiến đấu bên ngoài tường tám ngày như Khánh Trần, sắc mặt ai cũng tối đen, y như nạn dân, quần áo cũng rách nát lấm lem.

Tên binh sĩ kia cách bức tường hỏi:

"Con gián đâu? Đều rút lui hết chưa?"

Khánh Trần suy nghĩ một chút rồi nói:

“Ừm, đều lui hết rồi, đã bị chúng ta đánh lui!"

"Những con chuột kia đâu.”

Binh sĩ lại hỏi.

Khánh Trần nghe âm thanh huyên náo trong tường, trực tiếp nói:

"Chúng ta là quân binh của tập đoàn Liên Bang, đến cứu các ngươi, mời mở cửa!"

Bên trong có âm thanh kinh hô:

“Quân của tập đoàn Liên Bang cuối cùng cũng tới rồi, nhanh nhanh nhanh, mở cửa!"

Đang lúc nói chuyện, cửa lớn nơi đóng quân của đội phòng thủ mở ra, nhưng những người này quá ngạc nhiên mừng rỡ nên căn bản không dám ra ngoài mà chỉ thò nửa người ra, ngoắc tay gọi bọn Khánh Trần vào.

Khánh Trần cười cợt không để ý, trực tiếp nhấc chân đi vào trong, bọn người Diêm Xuân Mễ cũng theo sát phía sau.

Sau khi tiến vào nơi đóng quân, tất cả họ đều hoa cả mắt.

Nhân vật cốt cán mặc comple đi giày Tây của thành phố số 10 dồn dập đi ra từ doanh trại.

Khánh Trần chỉ đảo mắt qua thôi đã ngây ngẩn cả người, tổng thống, phó tổng thống, ngoại trưởng...Tất cả đều ở đây!

Không chỉ thế, còn có hội ủy viên nông nghiệp, hội ủy viên thương nghiệp, nhân vật cốt cán của bộ tài chính, tất cả đều được đón vào bên trong nơi đóng quân.

Còn có 12 vị nghị viên tham nghị viện, 37 vị nghị viên hạ nghị viện.

Chỉ thấy họ mặc áo da, lễ phục của minh tinh, người nổi tiếng, người trang điểm lộng lẫy đi theo những nhân vật cốt cán này cũng lên đến trăm người.

Khánh Trần nhìn cảnh này mà kinh ngạc, thu hoạch ở nơi này, còn nhiều hơn trong tưởng tượng!

Hắn đánh giá vị tổng thống kia, tướng mạo cương trực công chính, tóc hoa râm vuốt ra sau gáy một cách cẩn thận tỉ mỉ, nhìn qua như lão xướng hí kịch...bị thế sự xoay vần.

Không thể không nói, vị tổng thống tên "Ninh Trí Viễn" này, bề ngoài rất không tệ, còn có một cỗ khí thế uy nghiêm.

Thứ muốn nói tới là vị tổng thống này thật sự không có cảm giác tồn tại, khi không ai nhắc tới, mọi người thậm chí cho rằng Liên Bang này không có tổng thống. Đừng nói nhân vật lớn như tập đoàn, cấp bậc như Diêm Xuân Mễ thôi, đến giờ cũng không để tổng thống vào mắt.

Thế nhưng, dân chúng tin tưởng tổng thống, chỉ cần có thể làm cho những người trước mắt ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí sẽ có thể đạt đến hiệu quả “Dùng Thiên tử hạ lệnh Chư Hầu.”

Nói chung mặc kệ ngươi có để vị tổng thống này vào mắt không, thì giờ phút này hắn ta cũng chính là tổng thống quyền lực của Liên Bang.

Lúc này Khánh Trần thậm chí còn thầm cảm ơn con gián, nếu không phải những con gián kia quy hoạch khu nhất thành địa bàn của mình, làm cho thử triều không dám lại đây thì hắn cũng không có thu hoạch lớn như vậy.

Chỉ sợ ông lão trên núi Ngân Hạnh kia, cũng không nghĩ đến bản thân đã tặng cho Khánh Trần một phần quà như thế nào...

Chờ chút, Khánh Trần chợt sửng sốt, hắn đột nhiên hỏi:

“Sao các ngươi còn sống nhiều vậy, không bị thử triều uy hiếp sao?”

“Ngươi đây là rủa bọn ta à.”

Một vị nghị viên có chút bất mãn, hắn ta đánh giá bọn người Khánh Trần, không có ký hiệu của đội, không có quân hàm, thậm chí không có cách nào để xác định là chi đội kia.

Khánh Trần giải thích:

“Ta chỉ hỏi chút thôi, vì hiện tại trong thành phố vô cùng thảm khốc, ngươi nhìn bộ dạng của chúng ta một chút là biết đánh đấm khó khăn cỡ nào. Vậy nên tạm thời các vị không cần ra khỏi doanh khu, chờ sau khi dọn sạch thành phố xong, sẽ có đoàn quân đến đây thông báo. Các ngươi vẫn chưa trả lời ta, sao có nhiều người sống sót như vậy? Cá ngươi sớm biết sẽ xảy ra tai nạn?”