“Chờ chúng ta giết hết chuột rồi, nhà ở khu Tam Thượng mặc sức chúng ta chọn. Đừng tiếc nhà, thái phó thổi bay nhà của ngươi là phước đức tổ tiên tích lại...”
“Ngươi nói nhảm cái gì đấy...”
Càng lúc càng có nhiều người chạy ra từ Mật Thược Chi Môn, vọt đến chỗ phòng tuyến đẩy nó rộng ra!
Không chỉ thế, còn có người giết đỏ cả mắt, thậm chí còn có ý định phản công, muốn giết sạch chuột trong cả thành phố!
Cũng may là Tiểu Tam vẫn còn lý trí, cản họ lại:
“Dù muốn phản công thì cũng không phải lúc này, chúng ta phải nghỉ ngơi, phải lập kế hoạch đàng hoàng mới được.”
Nhưng ngay cả Tiểu Tam cũng nghĩ...có khi nào phản công được thật không?
Trước đó, tất cả mọi người đều chỉ nghĩ đến chạy trốn, rút lui, tử thủ, ngay cả Khánh Trần cũng không ôm hy vọng gì nhiều vào kết quả, từ đầu đến cuối đều cảm thấy chỉ có giết được Thử Vương mới có thể kết thúc vụ tai nạn này.
Kết quả là ngay cả một viên đạn đạo cũng không giết được Thử Vương, mà Thử Vương không biết đã trốn đi đâu rồi nữa.
Thế nhưng, bây giờ có còn con đường nào đó khác...để giết chết hết chuột không?
Chỉ cần chặt đứt hết tay chân của Thử Vương, thì hơn năm triệu người này từ từ tìm kiếm Thử Vương run lẩy bẩy dưới đường cống ngầm của thành phố là được rồi, không cần biết nó đang trốn ở đâu, sớm muộn gì cũng có thể bắt được nó.
Có Bán Thần Lý Thúc Đồng ở đây, chỉ cần Thử Vương bị tìm ra thì chỉ có đường chết mà thôi, không cần lo lắng điều gì khác.
Đến lúc đó sẽ nuôi nó như thú cưng, không cần biết nó có muốn không.
Mà điều kiện trước hết phải là các nạn dân chịu chiến đấu với mọi người!
Đây là lực lượng của nhân dân!
Tiểu Tam gọi Tần Thư Lễ đến:
“Ngươi đến sau Mật Thược Chi Môn thông báo bảo tất cả mọi người quay về đi, thử triều mấy triệu con đã bị diệt, trận chiến giữa chúng ta và thử triều đã thắng chắc rồi, có thêm bao nhiêu con nữa đến cũng không đủ một hơi thở của thái phó đâu. Sau đó tập kết các nạn dân thành 100 đội, chúng ta chuẩn bị dẫn họ đi phản công, tìm kiếm hết trong cả thành phố để diệt chuột còn sót lại, bắt Thử Vương giúp Phụ Huynh.”
Đến lúc đó, thành phố số 10 sẽ trở thành địa bàn của Hội Phụ Huynh.
Cả liên bang có 24 thành phố, có một cái chỉ thuộc về Hội Phụ Huynh, nghe là đã thấy lợi hại rồi.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, bao nhiêu thế lực muốn len lỏi giữa năm tập đoàn lớn hòng tìm được một chỗ đặt chân, nhưng chưa từng có ai thành công.
Mà bây giờ, các tập đoàn không phá hủy thành phố này, mặc dù thử triều đã giết rất nhiều người nhưng vẫn có hơn 5 triệu người còn sống, kiến trúc trong thành phố vẫn còn nguyên vẹn, đầy đủ các công trình, nhà máy, kỳ ngộ ngàn năm có một đang ở ngay trước mắt.
Tiền thuế của cả một thành phố như thế này trong tương lai đã đủ cho Hội Phụ Huynh chi tiêu rồi!
Trên thực tế, Tiểu Tam nghĩ rất đúng, vị trên núi Ngân Hạnh thương lượng với các phương không ném đạn đạo không chỉ bởi vì bảo vệ Khánh Trần, mà còn muốn giữ lại một thành phố nguyên vẹn cho hắn.
Chuột trong thành phố số 10 chỉ giết người chứ không phá hủy các công trình, thậm chí nơi này cũng không cần xây dựng lại sau tai nạn!
Chuyện này chắc chắn sẽ khiến các phương đều phản đối.
Nhưng Lý thị là minh hữu của Khánh Trần, Khánh thị cũng sẽ không phản đối, Jindai là đầu sỏ gây ra vụ tai nạn này không có tư cách ngăn cản, Kashima dù muốn ngăn cũng không có năng lực điều binh xuôi xuống phía nam, Trần thị đang hồi phục lực lượng.
Chờ đến khi đội quân dưới trướng Ảnh Tử đến thì sẽ lập tức có thể biến điều này thành sự thật.
Chờ đến khi Khánh Trần miễn nhiệm, bổ nhiệm lại quan chức trong thành phố, các tập đoàn khác có muốn nói gì cũng đã trễ rồi.
Vào giờ khắc này, bộ đội Ảnh Tử đã đến vùng ngoại ô thành phố cách đây 800 cây số, không chỉ là các chiến sĩ gen thuộc bộ đội đặc chủng của Khánh Dã, Khánh Khu, mà còn một đội dã chiến, họ vốn là dòng chính của Ảnh Tử.
Ngoài ra, quân đội của Khánh thị đã tập kết ở phía bắc, không rảnh để đến chiếm nơi này, Khánh Vũ sau khi đến tiền tuyến làm tư lệnh cũng chỉ có hai nhiệm vụ, một là cản không cho Kashima, Jindai xuôi nam, một là giới hạn các phe phái trong Khánh thị ở chiến trường.
Vị lão nhân đó đoán chắc được thời cơ, tặng cho Khánh Trần một món quà nho nhỏ.
Hắn thấy, đây là thành phố của Khánh Trần chứ không phải là của Khánh thị.
Nhưng thật ra hắn chỉ đang thuận nước đẩy thuyền cho tất cả những chuyện này xảy ra, cứ như là tất cả mọi người cố gắng nắm bắt thời cơ biến Khánh Trần trở thành người đứng đầu một thành phố.
Tiểu Tam thì thầm:
“Mau đi xử lý đi, chúng ta phải phản công, diệt chuột hại. Không thể để các tập đoàn khác dùng cái cớ diệt chuột để đến đây. Thành phố này là của Phụ Huynh.”
Tần Thư Lễ cũng sáng mắt:
“Ta đi làm ngay, yên tâm, nội trong 24 tiếng chắc chắn ta sẽ trích được cho ngươi 30 đội có thể hành quân ngay lập tức.”