Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1919: Vô Cùng To Lớn




Khánh thị: Truyền thừa Võ Đạo, Bán Thần dùng võ để nhập đạo, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều dẫn dắt ý chí của thiên địa, một cái vung tay cũng khiến không gian trong vòng trăm mét phải chấn động.

Hỏa Đường: Thần Minh ban phước, Bán Thần có sức mạnh phi thường, bổ một đao có thể chẻ núi, cắt ngang ngàn quân.

Bàng quan giả: Truyền thừa Vu Sư, Bán Thần cầm Chân Thị Chi Nhãn có thể đóng băng mười dặm, giáng thiên thạch từ trên trời xuống.

Jindai: Truyền thừa Âm Dương Sư, Bán Thần có thể khống chế 12 Shikigami giết sạch quân chính quy, truyền thừa Thiết Xá Ngự Miễn tuy mạnh nhưng không phải là con đường nối thẳng đến Bán Thần, tất cả đều nhờ vào vận may.

Dù là một kẻ yếu như Kashima Lee Byung-Hee cũng có thể tạo ra nhiều nhất là 48 phân thân cấp A, đánh giết khắp chiến trường.

Những truyền thừa khác mặc dù có mạnh có yếu, nhưng chỉ cần vừa đến Bán Thần là có thể không sợ tác chiến quy mô nhỏ, ít nhất là không cần phải tự giết từng người một.

Cho nên khi Kỵ Sĩ không có ưu thế về số lượng mà phải tác chiến quần thể thì sẽ luôn có một khuyết điểm trí mạng.

Đó cũng là nguyên nhân khiến tổ chức Kỵ Sĩ dần phai nhạt khỏi võ đài lịch sử.

Mãi cho đến khi Khánh Trần xuất hiện.

Đầu tiên là Lý Khác, Hồ Tiểu Ngưu, sau đó là Jinguji Maki và những người khiêu chiến khác trong học viện, cho đến Trương Mộng Thiên bây giờ.

Chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, Kỵ Sĩ đang mọc lên tầng tầng lớp lớp như nấm sau mưa.

Trong đó còn có vài Kỵ Sĩ chuyển chức và hơn trăm người đưa tin.

Nghiêm khắc mà nói, Hằng Xã là tổ chức người đưa tin của Kỵ Sĩ thế hệ trước, mà Hội Phụ Huynh, Hội Tam Điểm, đội Ảnh Tử, vân vân, đều là tổ chức người đưa tin của Kỵ Sĩ thế hệ này.

Vô cùng to lớn.

Nhưng những thay đổi mà Khánh Trần mang đến cho tổ chức Kỵ Sĩ không chỉ là về số lượng.

Một ngụm Vân Khí tinh như mưa trên núi Okuhotaka của hắn lúc trước đã mở ra thời đại quần thương của Kỵ Sĩ.

Thuật Hô Hấp tiết thứ nhất của Chuẩn Đề Pháp nén chân khí của Kỵ Sĩ, kết hợp với Sinh Chất Biến giúp Lý Thúc Đồng có được năng lực khiến mọi người đều sợ hãi.

Đây chắc chắn là một thời đại thuộc về Kỵ Sĩ, chỉ còn cần chờ thêm một chút nữa, cho đến khi tất cả các Kỵ Sĩ trẻ tuổi đều trưởng thành.

Đến lúc đó, chỉ cần mỗi người một ngụm Vân Khí, có lẽ Jindai cũng chẳng còn.

Đương nhiên đó là tình huống tốt nhất.

Vào lúc này, nguy hiểm lớn nhất ở phòng tuyến khu Tam Hạ đã được giải trừ, mấy triệu thử triều bị thổi bay, tất cả nạn dân nhìn Lý Thúc Đồng như đang nhìn thần tiên trên trời.

Hành động của Lý Thúc Đồng lúc này thật sự đã nâng cao sĩ khí.

Mà sau đó Lý Thúc Đồng cũng không đi, hắn tiếp tục đứng trên tòa nhà đó, cầm Thu Diệp Đao đánh thử triều còn sót lại, nhổ tận gốc thử triều như chặn sông từ nguồn.

Không còn thử triều liên tiếp ập tới, áp lực ở phòng tuyến lập tức giảm đi!

Đám người Tiểu Tam hưng phấn hò hét:

“Các ngươi thấy không, đó là sư phụ của Phụ Huynh chúng ta đấy! Hắn đến để cứu chúng ta!”

“Bán Thần Lý Thúc Đồng, đó là thái phó của Hội Phụ Huynh chúng ta.”

Mọi người vừa chém chuột vừa hớn hở đắp vàng lên mặt, cứ như vết thương trên người không còn đau nữa, khiến những nạn dân bên cạnh phải sững sờ một lúc.

Họ vẫn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng họ cũng đã tận mắt thấy được phong thái của Bán Thần!

Nói đúng hơn, đây là lần đầu tiên Lý Thúc Đồng ra tay sau khi có được Vân Khí, cũng thi triển trước mắt mấy triệu người.

Hắn đứng trên tòa nhà cao tầng, nơi bất kỳ ai cũng có thể trông thấy, cứ như thần tích vậy.

Mà tòa nhà chỉ còn mỗi cốt thép đó, từng phút từng giây đều đang nhắc nhở mọi người về chuyện đã xảy ra lúc nãy.

Có nạn dân bỗng hỏi:

“Hội Phụ Huynh của các ngươi còn nhận người không?”

“Có chứ, chắc chắn là có.”

Có người cẩn thận nói:

“Nhưng nếu muốn gia nhập vào Hội Phụ Huynh thì phải được xét duyệt trước, sau khi bày tỏ mong muốn, tổ chức sẽ quan sát ngươi trong ba tháng, sau đó ngươi điền vào đơn xin nhập hội, tổ chức nạp ngươi làm Người Nhà dự bị rồi lại quan sát thêm ba tháng, nếu kết quả đạt thì sẽ chính thức được gia nhập.”

Đấy là chính sách La Vạn Nhai mới quyết định, dùng nó để kiểm soát độ trong sạch của đội ngũ, ít nhiều gì cũng phải có một cái bậc cửa mới được.

Hội Phụ Huynh bây giờ cũng không phải ai muốn vào là vào được.

Các nạn dân nghe điều kiện thì trầm tư, sao nghe có vẻ khó thế? Nhưng con người là thế đấy, càng khó càng muốn làm.

Mọi người luôn nghĩ rằng: Người muốn lừa gạt ngươi sẽ không đặt bậc cửa đâu!

Trong một thoáng, không biết có bao nhiêu nạn nhân xoa tay chờ sau này sống sót được sẽ xin vào Hội Phụ Huynh.

Nhưng vào lúc này, có một Người Nhà nhìn lên tòa cao tầng đó, nhíu mày cả buổi mới nói:

“Mà khoan, cái tòa nhà bị thổi bay còn mỗi cốt thép đó là nhà ta đúng không?”