Lúc này, các nạn dân đã kéo những Người Nhà như đám người Tiểu Tam tác chiến đã lâu xuống khỏi phòng tuyến, để họ nghỉ ngơi trước.
Tin tức Bán Thần đích thân đến và thử triều đã bị khống chế bắt đầu truyền đến vùng hoang dã phía sau Mật Thược Chi Môn.
Tất cả mọi người đều nói không cần phải chạy nữa, sắp thắng rồi!
Càng ngày càng có nhiều nạn dân quay về, đến nỗi Người Nhà còn phải giữ gìn trật tự ở khu vực Mật Thược Chi Môn.
Tiểu Tam chật vật ngồi trên một băng ghế nhỏ, bị mấy cô bé bắt ngồi lên để băng bó.
Lúc này, cô bé được gọi là Tiểu Hà đi theo cha mẹ về đến khu Tam Hạ, nàng đi đến trước mặt Tiểu Tam, thầm thì:
“Thúc thúc, xin lỗi, lúc trước ta hiểu lầm ngươi.”
Nàng còn tưởng rằng mình sẽ không còn cơ hội để nói tiếng xin lỗi này nữa.
May là mọi người không mất hết tất cả.
…
Khu thứ 4, các đặc công tạo thành một đội tinh nhuệ đã đến.
Khánh Trần nhìn hai tòa nhà cao tầng ở phía xa:
“Trước mắt vẫn không thể nào xác định tòa nhà nào mới là chỗ JIndai Senaka đang ẩn thân, không cần phải phân tán binh lực, đi theo ta vào tìm kiếm.”
“Chú ý, bên cạnh Jindai Senaka còn một đội an ninh nữa, trước mắt vẫn chưa thể xác định được số lượng, một khi phát hiện người nào đáng nghi trong tòa nhà thì phải đánh chết ngay, không được tin bất kỳ ai, dù có là phụ nữ hay trẻ con. Hai tòa nhà này đều đã từng bị bầy chuột càn quét rồi, không thể nào có người bình thường còn sống được. TIến lên.”
Nói rồi đội tinh nhệ đi theo Khánh Trần vào tòa nhà hơi lùn hơn một tý để tìm kiếm.
Khánh Trần đi đầu làm mũi tên của đội hình, tất cả mọi người đều đi sau hắn, phụ trách tìm kiếm khắp mỗi một gian phòng, ngăn tủ, dưới giường, trần nhà, không bỏ qua một ngóc ngách nào.
Nhưng một tiếng sau, tất cả mọi người đều xác nhận rằng mục tiêu không ở trong tòa nhà này.
“Chỉnh đốn 15 phút, tiếp tục tìm kiếm tòa nhà bên cạnh.”
Khánh Trần nói.
Lại một tiếng trôi qua, họ kinh ngạc phát hiện một điều rằng mục tiêu không hề ở trong hai tòa nhà này.
Khánh Trần nhớ lại những gì mình đã thấy ở bên ngoài tòa nhà, rồi lại tính toán kích thước của những thứ mình đã gặp bên trong hai tòa kiến trúc...
Ngay từ đầu hắn còn tưởng tòa nhà này là loại nhỏ: Nghĩa là nhìn bên ngoài tầm 1500 mét vuông, nhưng thật ra không gian bên trong chỉ có 1300 mét vuông, còn hơn 200 mét vuông bị giấu đi.
Rất nhiều căn phòng an toàn của gián điệp cũng được xây dựng như thế, rất khó để phát hiện.
Nhưng Khánh Trần tính toán rồi mới phát hiện hai tòa nhà này không hề xây như vậy.
Hắn không nói thêm gì, dẫn người của Mật Điệp Ti rút lui, không hề do dự.
Khánh Nhất tò mò nói:
“Tiên sinh, có phải là Jindai Senaka đã rút lui rồi không?”
Những người khác đều không dám nói gì, bây giờ ai lại đi chất vấn ông chủ mới của mình? Những câu như thế chỉ có thể để Khánh Nhất thân thiết hơn nói ra.
Sắc mặt Khánh Trần rất bình tĩnh, không nói gì, chỉ lo dẫn mọi người ra ngoài.
Mãi cho đến khi tất cả mọi đều đi đến một nơi cách tòa nhà 300 mét, Khánh Trần mới bỗng nói:
“Không sai, là ở đây.”
“Nếu ta là Jindai Senaka, ta sẽ chọn nơi nào làm chỗ trốn? Ta cần đề phòng điều gì?”
Khánh Trần nói:
“Ta cần đề phòng bị thử triều tấn công, ta cần trốn cho đến khi quy mô của thử triều đã bắt đầu trưởng thành, đạt đến điều kiện mà vật cấm kỵ ACE-022 đang cần, ta phải...ta phải đề phòng việc các tập đoàn ném bom, ném đạn đạo vào thành phố như phát điên!”
Khánh Trần chỉ từng thấy một nơi có thể tránh được đạn đạo đâm xuyên và đạn đạo tuần hành trong thành phố này: Quầy rượu Tiêu Đường dưới mặt đất 50-80 mét, kho dữ liệu của lão Thẩm, bên ngoài cái kho dữ liệu đó trông có vẻ đơn giản, nhưng tất cả đều là hợp kim kháng chấn, kết cấu cách âm!
Khánh Nhất từng đề nghị yểm hộ lão Thẩm rút lui, nhưng lão Thẩm nói hắn không cần phải đi.
Đó là điều khiến lão Thẩm kiêu ngạo, nếu là nơi Mật Điệp Ti cất giữ dữ liệu nguyên thủy mà bị chuột tấn công hay bị đạn đạo đánh sập thì Mật Điệp Ti không cần phải làm gì nữa.
Căn phòng an toàn đó hoàn toàn kín đáo, thậm chí còn có thể sống sót trong vòng một tháng mà không cần ra ngoài, còn phòng được đạn khí độc nữa.
Cho nên nếu như trong tòa nhà này cũng có một căn phòng an toàn như thế thì tất cả đều có thể được giải thích.
Khánh Trần nói:
“Ta nghi ngờ trong tòa nhà đó có camera ẩn nên không nói thêm gì, nhưng ta đã quan sát được trên nắp thang máy ở tầng 1 có dấu tay người đẩy ra.
Lúc đó Khánh Trần không tùy tiện mở cái nắp đó, bởi vì hắn không biết bên trong có bẫy gì không.
Những loại phòng an toàn như thế phần lớn đều chỉ có một con đường ra vào, họ đánh xuống dưới là tìm đường chết, nhưng người bên trong sớm muộn gì cũng phải ra ngoài.
Khánh Nhất hỏi:
“Có khi nào hắn trốn luôn trong đó không ra không?”