Chỉ thấy vài trăm Người Nhà bước nhanh qua đám đông.
Mà những lời họ vừa mới nói lại lan truyền trong vùng đất hoang vu thêm một lần nữa.
Mấy triệu người cùng ngồi ở một nơi lánh nạn thật sự rất đông đảo và bao la. Thậm chí khi những người này ngồi lại thảo luận mọi chuyện với nhau, âm thanh của họ còn có thể sinh ra cộng hưởng.
Vài trăm người bước qua mấy triệu người dường như rất cô đơn và nhỏ bé.
Lúc này, có người hùng hổ nói:
"Ngươi đừng nói nữa, ta thật sự muốn xem họ có thể làm nên trò trống gì. Một thế giới không có người nào ở dưới đáy? Nói khoác vừa thôi, ông đây đã ở dưới đáy cả một đời này rồi."
"Ta cũng muốn quay lại xem xem…"
Thời gian dần trôi qua, càng ngày càng có nhiều người dân tị nạn đứng lên từ dưới đất và đi theo phía sau họ.
Người Nhà cảm thấy đi bộ quá chậm, thế là lại bắt đầu chạy.
Những bóng dáng trên vùng đất hoang vu này cũng dần hóa thành một dòng lũ lớn cuồn cuộn như thử triều! Xông qua cánh cửa mã khóa!
"Làm ơn tránh ra một chút, chúng ta muốn quay lại!"
Trước cánh cửa mã khóa của khu Tam Hạ, những người dân tị nạn nhìn thấy liên tục có những người chạy ngược từ trong cánh cửa ra ngoài. Chẳng ai ngờ rằng, thật sự sẽ có người trở lại từ sau cánh cửa này!
Có người nói đùa rằng:
"Mọi người tránh ra một chút, nhường đường cho họ đi...Mẹ nó chứ thế này thì có muốn chạy cũng chạy không nổi mà, họ chiếm hết cả cửa rồi, hay là chúng ta cũng đi đánh nhau đi, dù sao thì cũng không chạy được nữa rồi…"
Nói rồi, những người dân tị nạn còn đang xếp hàng kia cười khổ và rời khỏi đội ngũ, nhường ra một lối đi cho cánh cửa mã khóa:
"Đi thôi, xem chỗ nào có bàn ghế, đồ gia dụng gì không, kiếm một ít làm vũ khí."
"Lấy đâu ra bàn mới chả ghế nữa, nhà ta nghèo chỉ còn mỗi cái giường..."
"Vậy thì dùng răng cắn đi."
Phía sau tuyến phòng ngự, Tiểu Tam vừa mới bị thay quân gào thét giận dữ:
"Mau! Bổ sung nhanh lên, không thể để vỡ phòng tuyến được, phía sau chúng ta còn có hàng trăm ngàn người dân tị nạn, nếu để cho lũ chuột trào qua, tất cả họ đều sẽ phải chết! Mẹ nó bổ sung nhanh lên cho ta!"
Tuy nhiên, sau khi Tiểu Tam nói xong và nhìn xung quanh thì lại bàng hoàng phát hiện ra những hàng phòng ngự kia bị sụp đổ không phải vì có người nào đó không cẩn thận hay hèn nhát, mà là bởi vì không còn ai!
Phòng tuyến của toàn bộ khu Tam Hạ bị chia cắt thành mấy trăm đoạn, thế mà trong đó lại có tới tận bốn năm mươi đoạn phòng tuyến là người đã chết hết sạch!
Nếu là bảy ngày trước thì hắn vẫn còn có thể đếm kỹ số lượng người thương vong, nhưng bây giờ hắn đếm thế nào cho nổi? Không thể nào đếm được!
Có người nói:
"Không thể cầm cự được nữa rồi! Tiểu Tam, không thể cầm cự được nữa rồi! Không thể tiếp tục cố thủ ở phòng tuyến được nữa, chúng ta lui về các tòa nhà, chiến đấu trên đường phố, giữ vững, chia nhóm nhỏ canh gác ở cầu thang và cửa sổ, có khi còn có thể tiếp tục đánh được!"
Tiểu Tam cắn răng:
"Cái con mẹ nhà ngươi, rút lui thì dân tị nạn phía sau phải làm sao bây giờ? Rút lui vào trong nhà cao tầng thì sớm muộn gì cũng sẽ phải chết thôi! Dù chết cũng phải cố thủ!"
Phụ Huynh nói, dù chết cũng phải cố thủ!
Vừa nói Tiểu Tam vừa liền xách kiếm nghênh đón thử triều, muốn dùng thân thể của chính mình để lấp kín một lỗ hổng nào đó.
Chết thì chết, dù chết cũng phải cố thủ ở nơi này.
Côn Luân, Điển Phục, họ đều có thể liều mạng thì mình có gì mà không thể?
Thế nhưng, ngay sau đó lại có những tiếng bước chân rền vang truyền tới từ phía sau hắn.
Hắn chưa kịp quay đầu nhìn lại thì đã thấy từng người dân tị nạn bình yên vô sự, quấn áo khoác quanh cổ, chạy tới từ phía bên cạnh hắn.
Tiểu Tam choáng váng, hắn nhìn thấy càng ngày càng có nhiều người dân tị nạn chạy qua bên người mình.
Hắn quay đầu lại, ngơ ngác nhìn cánh cửa mã khóa, không biết bắt đầu từ khi nào đã liên tục có người lao ra từ trong đó, có người cầm tảng đá trong tay, có người cầm nhánh cây.
Những người đã rời đi, lại quay trở về.
Những người này lao về phía thử triều không theo một quy luật nào cả, cứ hễ thấy chuột là họ nhảy nhót loạn xạ rồi giẫm đạp như bị điên, có chuột leo lên người thì dùng sức đập thật mạnh.
Có người bị chuột cắn vào lỗ tai, thậm chí đối phương còn xé luôn cả thịt trên tai mình xuống cùng với con chuột, sau đó nhét đầu chuột vào mồm cắn xé.
Những con người trong xã hội văn minh hiện đại này bỗng nhiên trở nên thô bạo và man rợ như động vật hoang dã, những người khác cũng học theo.
Càng ngày càng có nhiều người xông lên trước phòng tuyến, đầu tiên là những người dân tị nạn còn đang xếp hàng kia. Ngay sau đó là những người đang xông ra không ngừng từ cánh cửa mã khóa.