Trong vùng đất hoang vu, hàng triệu người trải dài gần trăm cây số, ngồi dày đặc dưới đất.
Giọng nói của Lưu Lâm Phương chỉ có thể truyền đến nơi gần nhất.
Nhưng nàng mặc kệ, chỉ tiếp tục kêu gào:
"Hiện giờ, rất nhiều người cảm thấy có khả năng là khu Tam Hạ không thể phòng thủ được nữa, nhưng ta cảm thấy vẫn có thể thử lại! Các ngươi cũng đều biết mấy ngày nay khu Tam Hạ đã xảy ra chuyện gì, người của những khu khác đều đã chết, chỉ có chúng ta là còn sống, ta cho rằng đây chính là một kỳ tích. Bây giờ ta khẩn cầu mọi người, nếu có khả năng thì hãy trở về cùng ta, nơi đó cần các ngươi!"
Giọng nói vừa vang lên, người trong khu Tam Hạ nghe thấy tất cả âm thanh trong cánh cửa mã khóa đều im bặt.
Không ai trong số họ có thể ngờ rằng người phụ nữ trung niên này lại này đi kêu gọi mọi người!
Trong bảy ngày qua, cánh cửa mã khóa chỉ có vào chứ không có ra, hàng triệu người đã được sơ tán, mọi người đều chưa từng có suy nghĩ rằng những người đã rời đi kia sẽ quay lại.
Có thể hay không?
Lưu Lâm Phương đứng ở nơi đồng không mông quạnh nhìn những người dân tị nạn và nói:
"Không cần biết các ngươi nghĩ như thế nào, hiện giờ khu Tam Hạ đã trở nên tốt hơn, nơi đó là nhà của ta, ta muốn bảo vệ nó! Không phải chỉ là hai ba triệu con chuột sao, chúng ta còn có hơn sáu triệu người cơ mà!”
Nói xong, Lưu Lâm Phương lại chạy về một hướng khác của cánh cửa mã khóa, hướng tới phòng tuyến mà không hề quay đầu nhìn lại.
Ở nơi hoang vu, những người dân tị nạn vốn đang ngồi dưới đất, chờ đợi các tập đoàn tổ chức tới tiếp ứng cũng bắt đầu ồn ào huyên náo.
Có người hỏi từ một chỗ xa hơn ở phía sau:
"Nàng vừa nói gì?"
Người ở gần cánh cửa mã khóa nhất suy nghĩ một chút rồi nói:
“Bảo là muốn cùng nhau trở về bảo vệ khu Tam Hạ, bên đó đã có rất nhiều người chết, sắp không cầm cự được nữa rồi."
Âm thanh thảo luận dần dần lan tràn, ồn ào và đông đảo như nồi nước sôi sùng sục trên vùng đất hoang dã vừa bắt đầu bước vào mùa xuân này.
"Trở về ư? Nếu đã không thể phòng thủ được nữa thì trở lại làm gì, chúng ta đều đã phải rất vất vả mới có thể chạy thoát được mà!"
"Đúng vậy, trở về chắc chắn sẽ phải chết, nhiều người như vậy mà đều không thể giữ vững, chúng ta có đi thì có lẽ cũng vô dụng thôi."
Mọi người bàn luận xôn xao.
Nhưng vào lúc này, có người đứng lên từ trong đám đông, họ yên lặng băng qua dòng người, đi về phía cánh cửa mã khóa.
Có người nắm lấy ống tay áo của một người đàn ông trung niên trong số đó:
"Ngươi làm gì vậy, thật sự muốn quay trở lại sao?"
Người đàn ông trung tuổi kia đứng yên tại chỗ, suy nghĩ hồi lâu rồi mới lên tiếng:
"Thật ra ta cũng là một thành viên của Hội Phụ Huynh, chỉ là lúc ban đầu ta quá sợ hãi nên đã lẻn vào đám đông trốn đi. Ta không ngờ mọi chuyện lại thảm khốc đến vậy, và cũng không ngờ rằng họ lại có thể phòng thủ lâu như thế này…"
Danh tiếng của Hội Phụ Huynh đã dần dần lan rộng trong trận thảm họa lần này, tất cả mọi người đều biết hàng trăm câu lạc bộ đều do Hội Phụ Huynh đứng sau kiểm soát.
Tiểu Tam từng nói với Khánh Trần, có hơn một ngàn Người Nhà đã chạy trốn vì sợ hãi.
Khánh Trần trả lời là không ép buộc, những chuyện liên quan đến mạng sống đều phải tự nguyện mới được. Không có trách nhiệm và nghĩa vụ trên vai thì ai có thể ép buộc người khác đi vào chỗ chết được?
Thế nhưng, hơn một ngàn Người Nhà kia tiến vào vùng hoang dã chịu đựng bảy ngày, mỗi khi nghe thấy những người dân tị nạn khen ngợi Hội Phụ Huynh, họ đều xấu hổ vô cùng.
Họ ngồi ở nơi hoang dã này, mỗi phút mỗi giây đều cảm thấy như đang bị dày vò, nhưng họ lại không có dũng khí để trở về.
Bây giờ thì không thể chờ đợi lâu hơn được nữa.
Người đàn ông trung niên nói:
"Thật ra ban đầu ta gia nhập Hội Phụ Huynh cũng là vì hy vọng có thêm nhiều người giúp đỡ ta hơn một chút. Trong quán bar, ta nghe nói Hội Phụ Huynh sẽ giúp đỡ lẫn nhau nên mới gia nhập vào. Thời gian ban đầu, ta còn hoài nghi tất cả những lời nói về việc hỗ trợ lẫn nhau của họ đều là mánh lới bịp bợm, nhưng bây giờ ta thật sự xem thường bản thân từ tận trong đáy lòng."
Có người hỏi:
"Hỗ trợ lẫn nhau? Rốt cuộc là Hội Phụ Huynh muốn làm gì? Đây cũng không phải chuyện mà câu lạc bộ nên làm mà."
Người đàn ông trung niên suy nghĩ rồi lại nói:
"Có người trong Hội Phụ Huynh từng nói, người khác trở nên mạnh mẽ hơn là vì muốn đứng trên kẻ khác, còn họ là vì muốn thế giới này không còn ai đứng dưới đáy nữa...Thôi không nói tiếp nữa, ta phải quay trở về. Những người thuộc Hội Phụ Huynh, nếu các ngươi cũng cảm thấy ngồi ở chỗ này mấy ngày nay đều rất khổ sở, vậy thì hãy đi theo ta đi thôi."