Vì muốn cánh cửa mã khóa gần với phòng tuyến hơn một chút, có người còn xách nó tiến về phía trước 500 mét!
Chỉ trong vòng 10 phút ngắn ngủi, vậy mà lỗ hổng do thử triều màu đen tấn công tạo ra đã thật sự bị chặn lại bởi biển người này!
Mũi Tiểu Tam chua xót, đứng phía sau hàng phòng ngự, hắn lau khóe mắt, giữ chặt một người đàn ông trung niên, hỏi:
"Người Nhà, tại sao các ngươi lại trở lại, không phải là các ngươi chạy trốn rồi hay sao?"
Người đàn ông trung niên nói:
"Ta cũng đã trở lại rồi, đừng có vạch trần nữa chứ!"
Tiểu Tam vội giải thích:
"Không phải vạch trần gì cả, ta thật sự không biết tại sao các ngươi lại trở về?"
Người đàn ông trung tuổi cười nói:
"Vì thế giới mới mà các ngươi nói đến!"
"Thế giới mới vạn tuế!"
Trương Mộng Thiên đứng ở trên tòa nhà cao tầng, lặng lẽ nhìn cảnh tượng này.
Hắn tận mắt chứng kiến những người dân chạy ra từ trong cánh cửa mã khóa, nhìn dòng người bổ sung phòng tuyến mà cảm xúc trào dâng.
Đây chính là sức mạnh to lớn của cả dân tộc, hắn nhớ ông chủ từng nói: Từ trước đến nay chưa từng có một dân tộc nào như chúng ta, kiên cường gan lì, dũng cảm bất khuất. Ngươi chỉ cần cho họ một tia hy vọng, họ sẽ dám đi theo sau ngươi để cứu vớt thế giới này.
Lúc ấy, Trương Mộng Thiên nhớ lại những gì mình đã trải qua ở khu Tam Hạ, hắn tự nhủ trong lòng rằng làm sao có thể như thế được. Họ đều là những hạng người thối nát như thế nào cơ chứ, từng người hãm hại lừa gạt lẫn nhau, hết ăn lại nằm. Ông chủ, chắc hẳn ngươi không thật sự cho rằng nối lại điện cho họ là họ có thể hiểu rõ lễ nghĩa liêm sỉ là gì đấy chứ?
Nhưng bây giờ thì hắn đã tin.
Trong khoảnh khắc Trương Mộng Thiên nhìn về phía phòng tuyến bên ngoài, lại có một cơn thử triều đen đang cuồn cuộn ập đến.
"Lại có một đợt thử triều nữa đến rồi!"
Hắn kêu gào rát cổ bỏng họng.
Thế nhưng nồi của hắn thì đã vỡ, cuống họng cũng bị tịt, hoàn toàn không thể hô thành tiếng được.
Hiện giờ những người trong cánh cửa mã khóa căn bản là không thể xông ra kịp, những người dân tị nạn xếp hàng lúc trước cũng chỉ còn lại có mấy trăm ngàn, số lượng như vậy thì không thể nào đủ để ngăn cản đợt thử triều mới!
Trương Mộng Thiên luống cuống, thế nhưng hắn không biết làm thế nào, nếu để cho đợt thử triều này ập đến phòng tuyến, tất cả mọi người sẽ chết!
Phải làm sao bây giờ?
Lý Thúc Đồng đang nhắm mắt, ngồi xếp bằng ở một nơi phía dưới ngọn núi nhỏ trong vùng cực lạnh phía phương bắc.
Đối diện hắn còn có một người đàn ông trung niên mặc đồ tang màu trắng, cũng đang ngồi xếp bằng-Đại Yêu Khánh Kỵ.
Lý Thúc Đồng hỏi:
"Khi nào ngươi mở Ám Ảnh Chi Môn ra cho ta."
Khánh Kỵ lắc đầu:
"Gia chủ đã nói rồi, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không thể để cho ngươi đi qua."
Lý Thúc Đồng cười lạnh:
"Ta còn tưởng rằng cái vị bên trên núi Ngân Hạnh kia chẳng quan tâm đến điều gì cơ mà? Nhưng hắn lại ngăn cản ta đi cứu đồ đệ, hắn có mấy cái đầu để chơi đùa như vậy? Nếu không phải là do tình nghĩa nhiều năm, hiện giờ ta có thể giết chết ngươi."
Khánh Kỵ cười nói:
"Là do người trên thế giới này không hiểu hắn quan tâm đến thứ gì mà thôi. Cũng không phải là hắn muốn ngăn ngươi, chỉ là hắn tin rằng dù không có ngươi thì Khánh Trần cũng vẫn có thể sống sót. Còn về chuyện giết chết ta...Đừng quên, người bạn tốt họ Tần kia của ngươi còn chưa được tìm thấy, Khánh thị chúng ta có thể tiếp tục tìm giúp ngươi. Vả lại, ngươi không tin tưởng đồ đệ mình hay sao?"
Khánh Kỵ lại nói:
"Bên cạnh đó, nếu không có Ám Ảnh Chi Môn, ngươi cũng không đến kịp."
Lúc này, điện thoại vệ tinh trong ngực Khánh Kỵ vang lên, có người nhẹ nhàng nói từ đầu kia điện thoại:
"Được rồi."
Ngay lập tức, Khánh Kỵ đứng dậy và mở ra một cánh Ám Ảnh Chi Môn từ trong bóng tối của ngọn núi nhỏ:
"Xin mời."
"Sao nào, bây giờ lại muốn ta đi cứu Khánh Trần ư?"
Lý Thúc Đồng đứng dậy.
Khánh Kỵ cười nói:
"Không phải cho ngươi đi cứu Khánh Trần, mà là để ngươi giúp hắn giữ vững thứ quý giá nhất, tức là lòng người, với tư cách là sư phụ của hắn. Người của khu Tam Hạ không thể chết được, nếu không thì lấy đâu ra người ca tụng hắn nữa?
"Tính toán cũng tường tận lắm…"
Lý Thúc Đồng cười chế nhạo và phủi nhẹ lớp bụi trên người, nhấc chân bước qua ngưỡng cửa kia.
Trên tòa nhà cao tầng, Trương Mộng Thiên vừa mới chuẩn bị chạy xuống thì chợt trông thấy một cánh Ám Ảnh Chi Môn mở ra trên tòa cao ốc:
"Ảnh Tử tiên sinh?"
Không, không phải Ảnh Tử tiên sinh, Ảnh Tử tiên sinh đã đi rồi.
Vậy đó có thể là ai?
Trương Mộng Thiên nhìn thấy người bước ra từ trong Ám Ảnh Chi Môn kia là...sư phụ của ông chủ.
Sau khi biết được ông chủ là Kỵ Sĩ, hắn đã tìm kiếm những tin tức liên quan đến Kỵ Sĩ không chỉ một lần, và cũng khao khát được đến với thế giới của Kỵ Sĩ rất nhiều lần.