Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1912: Không Được Thì Chết




Khánh Trần nói với vẻ mặt không thay đổi:

"Lão La, ngươi lôi hắn ra ngoài trước đi, chúng ta vẫn còn việc quan trọng phải làm."

Đi vào quảng trường, Tiểu Thất đang cười tủm tỉm nhìn các bạn học mà nói:

"Tới đây, vẫn là quy củ cũ, mọi người quét mã điền thông tin vào bảng xin trả góp trước đã, nhớ là mỗi người chỉ được xin hai trái!"

Lộ Viễn đứng ở bên cạnh nhìn cảnh tượng này mà dở khóc dở cười, hắn than thở:

"Bây giờ đã là lúc nào rồi mà học viện nông nghiệp vẫn còn nhớ đến chuyện cho vay trả góp hả?"

Trịnh Viễn Đông cười cười rồi nói:

"Đây mới đúng là Khánh Trần, điều này cũng chứng minh rằng hắn đã thoát khỏi cảm xúc tiêu cực và trạng thái mất lý trí, cũng đã sẵn sàng cho cuộc chiến tiếp theo. Mau đem những thứ chúng ta đã chuẩn bị ra phân phát đi."

Lúc này, Tiểu Ưng dẫn người bê theo mấy chục rương súng ống đạn được xuất hiện.

Thành viên Côn Luân mở từng rương ra, bên trong là từng viên lựu đạn hình cầu được xếp ngay ngắn, mỗi viên lựu đạn chỉ to bằng nửa lòng bàn tay của người trưởng thành mà thôi.

Trịnh Viễn Đông nói với Khánh Trần:

"Đây là kỹ thuật bom chất lỏng của lý thế giới, kích thước vừa đủ để người du hành bỏ trong miệng mà mang theo."

"Côn Luân chế tạo ra nó ư?"

Khánh Trần hỏi với vẻ tò mò.

"Không phải."

Trịnh Viễn Đông lắc đầu trả lời:

"Đây là Cửu Châu ở nước ngoài đã tăng giờ làm việc để chế tạo ra, đặc biệt thiết kế cho người du hành đi qua đi lại giữa hai thế giới, điều quan trọng là miễn phí. Mặc dù độ hoàn thiện còn có chút thô ráp nhưng có lẽ sẽ giúp các ngươi được ít nhiều."

Khánh Trần gật đầu rồi nói:

"Cảm ơn ông chủ Hà giúp ta."

Mặc dù Bạch Trú và Cửu Châu là quan hệ giao dịch nhưng cho dù thế nào mọi người cũng thân thiết hơn đối tác làm ăn bình thường rất nhiều.

Ông chủ Hà chắc hẳn đã chuẩn bị những thứ này từ lần trở về trước mà không phải là chờ tới lần trở về này mới bắt đầu chuẩn bị. Chỉ là bây giờ mới gấp gáp chế tạo rồi đưa tới đây kịp.

Trên quảng trường, Tư Niên Hoa và Quý Quan Á đi về phía Khánh Trần:

"Ông chủ, Khánh thị đã ký hợp đồng với Lý thị, nếu phòng tuyến của khu Tam Hạ bị đánh vỡ thì Khánh thị sẽ trực tiếp đưa ra sáu tên lửa đạn đạo cấp tuần hành để hủy diệt thành phố, tránh cho Jindai Senaka thúc đẩy thử triều chạy trốn tới nơi hoang dã, uy hiếp bộ đội tiền tuyến phương bắc. Có người Khánh thị để ta hỏi ngài đã tìm thấy cách giải quyết chưa?"

Khánh Trần rồi nói:

"Sau khi các ngươi xuyên việt thì giúp ta nói với Lý thị và Khánh thị rằng không cần họ ra tay, ta sẽ tự làm."

Tư Niên Hoa và Quý Quan Á nhìn nhau một chút, trong ánh mắt họ đều hiện lên vẻ kinh ngạc, giải quyết thử triều ư? Mấy tập đoàn cũng không biết giải quyết như thế nào, chỉ có thể chọn cách dùng tên lửa đạn đạo để hủy diệt thành phố.

Vậy mà Khánh Trần lại nói rằng hắn đã tìm được cách giải quyết rồi ư?

Đếm ngược dần kết thúc.

Khánh Trần lại nhìn về phía Tiểu Tam thêm một lần nữa:

"Còn có thể chịu đựng được hay không?"

Đây là lần thứ ba Khánh Trần hỏi câu này rồi.

Tiểu Tam cất cao giọng mà trả lời hắn, giọng điệu vẫn chắc chắn và kiên định như xưa:

"Có thể!"

"Tử thủ!"

Khánh Trần quay người lại nhìn những người du hành trên quảng trường, hắn chờ họ ăn quả Trường Sinh Thiên.

Ta quay trở lại rồi đây, vì những người không thể về được nữa.

Đếm ngược kết thúc.

Xuyên việt!

Thế giới lại tươi sáng trở lại.

Thời gian đếm ngược 168:00:00.

"Dù chết cũng phải cố thủ..."

Tiểu Tam nhổ quả lựu đạn loại nhỏ trong miệng ra và lẩm bẩm nói.

Không có thời gian cho mọi người giảm bớt cảm giác xa lại với thế giới khi vừa xuyên qua.

Chỉ cần một giây là thử triều trước mắt đã có thể kéo tất cả mọi người về với hiện thực!

Thử triều vẫn không ngừng tăng lên phía trước phòng tuyến của khu Tam Hạ. Trong đó có lẫn một số lượng lớn chuột da đen vừa mới chạy tới, tốc độ và sức mạnh của chúng nó còn khó đối phó hơn so với lũ chuột trước đó.

Tiểu Tam nhíu mày.

Trước khi trở về, phòng tuyến cũng đã hơi lỏng lẻo, hiện giờ lại càng tệ hơn.

Người Nhà và các thành viên câu lạc bộ, cùng với những người dân tị nạn đến tiền tuyến hỗ trợ đều lần lượt ngã xuống. Dù sao đây cũng là chuột cấp F, cho dù hình thể có nhỏ đến đâu thì cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể đối phó dễ dàng.

Những người dân tị nạn đó đều không có kinh nghiệm tác chiến, thậm chí cho dù họ có dùng hết sức lực để vung dao thì cũng không thể chém trúng cái bóng của con chuột.

Tới giờ khắc này, bỗng nhiên Tiểu Tam nhận ra rằng thử triều đã tiến hóa đến hình thái đầy đủ, mà lần này chính là đợt tổng tiến công của bọn chúng!

Chịu được thì sống.

Không chịu được thì chết!

Khánh Trần từng đặc biệt dặn dò Tiểu Tam rằng: hàng trăm vạn con chuột từng bao vây và tấn công đám người Điển Phục chắc chắn sẽ lập tức di chuyển đến phòng tuyến khu Tam Hạ sau lần xuyên không này, đó mới là lúc gian nan nhất.

Nghĩ tới đây, Tiểu Tam lập tức nhìn về phía những người du hành thời gian và cao giọng hô:

"Mau gom hết lựu đạn ra tiền tuyến, nhanh nhanh nhanh!"

Dưới ánh mắt không hiểu gì của dân tị nạn, từng người du hành thời gian lần lượt nhả lựu đạn trong miệng ra. Ngay cả những đứa trẻ nhỏ chưa đầy 12 tuổi cũng bận bịu giúp đỡ di chuyển lựu đạn.

Họ gom hết lựu đạn lại và nâng ra tiền tuyến.

Tiểu Tam gào to:

"Mang lựu đạn ra xong thì mau chóng rời đi!"