Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1911: Huy Chương




Đếm ngược 02:00:00.

Khánh Trần tỉnh lại từ trong giấc mơ, hắn nhìn chằm chằm mái vòm của cứ điểm chiến tranh với vẻ ngơ ngác.

"Ta ngủ lâu thật, ngủ một hơi hơn ba mươi tiếng."

Hắn nói rồi thở dài một hơi.

Trong tình huống bình thường thì con người không thể nào ngủ lâu như thế, trừ khi đại não đã mệt mỏi tới mức cần phải ngừng hoạt động mới có thể tự chữa trị.

Giờ phút này, trong cứ điểm chiến trong, từng giỏ Huyết Kê Nha và quả Trường Sinh Thiên chất cao như núi.

Mấy người Tiểu Tam đang khoanh chân tu hoành, mà đám Tiểu Thất thì đang không ngừng quán đỉnh cho họ.

La Vạn Nhai đang đứng ngoài ruộng vội vàng đốc thúc các học viên của học viện nông nghiệp thu hoạch gấp, hắn muốn thu hoạch xong đợt quả Trường Sinh Thiên cuối cùng này trước lần xuyên việt tiếp theo.

Tiểu Tam ở thành phố số 10, Tiểu Thất ở thành phố số 22, dựa theo nguyên lý vận chuyển của Chuẩn Đề Pháp Tiểu Thất quán đỉnh cho Tiểu Tam sẽ dẫn đến việc chân khí Chuẩn Đề trong cơ thể hắn sẽ trống rỗng, không thể nào tiếp tục xung kích khí mạch trong thân thể mình được.

Tiểu Đồng Vân và Jinguji Maki cũng tới.

Jinguji Maki cầm dao cắt ngón tay của mình một cách cẩn thận rồi sau đó bôi máu của mình lên cổ tay của sư phụ.

Cô bé khóc nhè thích rơi nước mắt nhưng lần này lại không khóc.

"Cảm ơn ngươi."

Khánh Trần cười cười rồi sờ lên đầu Jinguji Maki, hắn đứng dậy rồi nói:

"Đi thôi, chuẩn bị khai chiến rồi."

Khánh Trần nói rồi quay người đi ra ngoài cứ điểm chiến tranh, mấy người Tiểu Tam cũng cầm theo từng giỏ Trường Sinh Thiên, Huyết Kê Nha mà đi theo sau hắn.

Trên đường đi, La Vạn Nhai báo cáo tình hình gần đây:

"Ông chủ, Tư Niên Hoa và Quý Quan Á đều đã lên đảo, họ đang chờ ngài ở quảng trường. Người du hành của thành phố số 10 đều đã được bôi Huyết Kê Nha, mọi người đều đã khỏe lại, đáng tiếng là không thể mang vào lý thế giới được. Trái Trường Sinh Thiên đủ để mỗi người ăn hai trái, vẫn còn dư 432 quả, lần này ta đề nghị cho những người khiêu chiến vách đá dựng đứng ăn."

"Vì sao lại thế?"

"Thứ nhất, người khiêu chiến ăn Trường Sinh Thiên thì chắc chắn sẽ phù hợp với lợi ích của chúng ta và của ngài. Thứ hai, bọn trẻ được bảo vệ ở trong khu Tam Hạ, cũng không cần họ lên chiến trường nên không cần thiết phải ăn nhiều."

"Ừ, cứ làm theo những gì ngươi nói đi."

Khánh Trần gật đầu rồi trả lời.

Khi mọi người đang đi trên đường thì bỗng có người du hành chào hỏi Khánh Trần:

"Chào tiểu viện trưởng."

"Chào tiểu viện trưởng."

"Cảm ơn tiểu viện trưởng."

Khánh Trần nghe vậy thì có hơi sững sốt, hắn nhìn những người du hành đang nhìn mình bằng ánh mắt kính trọng phát ra từ nội tâm thì trong lúc nhất thời không phản ứng lại kịp.

Thật ra, khi những người du hành này mới biết Khánh Trần là viện trưởng học viện nông nghiệp thì trong lòng họ vẫn có chút khó chịu.

Mọi người cũng công nhận thực lực của Khánh Trần, nhưng tuổi tác của hắn thật sự quá nhỏ. Nhỏ đến mức lúc họ đối mặt với Khánh Trần thì kiểu gì cũng sẽ cảm thấy có hơi kỳ quái.

Nhưng mà, lần trở về này thì người du hành của thành phố số 10 kể lại với họ rằng Khánh Trần đã lần lượt dẫn bọn họ về khu Tam Hạ như thế nào. Rồi trên đường đi Khánh Trần đã giúp bọn họ ngăn cản sóng chuột ra sao.

Người du hành nói cho các bạn học của mình rằng, mỗi lần nghỉ ngơi tiểu viện trưởng chỉ ngủ hai tiếng, thậm chí có lúc không ngủ được. Trong bảy ngày ròng rã, thời gian ngủ nghỉ của hắn cộng lại chưa tới mười tiếng, chỉ bởi vì hắn muốn đi cứu mọi người.

Khi chuyện này được đưa lên diễn đàn của học viện thì tất cả người du hành nhìn thấy tin này đều chìm vào im lặng.

Bây giờ, những người du hành kia nhìn Khánh Trần với ánh mắt tôn kính, trong lòng cũng không còn cảm giác không tự nhiên. Bởi vì đây là sự tôn trọng mà Khánh Trần đã dùng thực lực và hành động của mình để đổi lấy.

Khánh Trần đang bồi hồi thì thấy Trần Tuế của tổ chức Ma Trận bỗng dưng đi tới, hắn nói:

"Xin lỗi ngươi, trước kia là do Ma Trận chúng ta làm sai, hi vọng Bạch Trú có thể tha thứ những chuyện trước kia ta đã từng làm, cũng hi vọng rằng trong tương lai Ma Trận có thể giống các ngươi, giúp đỡ cho nhiều người du hành hơn. Ta biết Ma Trận và Bạch Trú còn có nhiều điểm chênh lệch rất lớn, nhưng bắt đầu từ ngày hôm nay, chúng ta sẽ đặt các ngươi làm mục tiêu để cố gắng. Trước đây Ma Trận quá ích kỷ rồi, nhưng sau này sẽ không như thế nữa, thành thật xin lỗi ngươi và mong ngươi tha lỗi cho bọn ta."

Khánh Trần im lặng một lúc rồi mới nở nụ cười mà nói:

"Không sao, mọi chuyện đều đã qua rồi."

Khánh Trần không ngờ rằng hiềm khích của Ma Trận và Bạch Trú lại kết thúc bằng việc Trần Tuế xin lỗi.

Lúc này, đột nhiên Trần Tuế cất tiếng hỏi:

"Trần Niên cũng là ngươi đúng không? Huy chương vàng của thành phố số 22 kia..."