Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1913: Tiếp Tục Chiến Đấu




Trong lúc nói, hắn rút chốt an toàn của một quả lựu đạn rồi dùng hết sức ném nó vào trung tâm của thử triều.

Với một tiếng nổ vang, quả lựu đạn chứa đựng công nghệ chế tạo thuốc nổ lỏng của toàn thế giới đột ngột nổ tung giữa bầy chuột.

Chỉ thấy quả cầu lửa bùng lên và cháy rực, hàng trăm con chuột ở gần đó lập tức bị nổ tan xương nát thịt ngay tại chỗ. Những con ở xa hơn cũng dính phải ngọn lửa hoàn toàn không thể dập tắt được trên người.

Loại lựu đạn lỏng này cũng giống như vũ khí phốt pho trắng, là hàng cấm vi phạm công ước chiến tranh loài người.

Trên chiến trường của con người, một khi vũ khí phốt pho trắng bị ném ra thì ngay cả những binh sĩ chỉ bị lan nhẹ cũng sẽ bốc cháy toàn thân cho đến khi chết đi. Tình trạng thảm khốc trước khi chết khiến cho người ta không thể nào chịu nổi, cho nên loại vũ khí này đã bị cấm vì quá tàn nhẫn.

Mà hiện giờ, lý do Cửu Châu tạo ra nó là bởi vì với những con chuột này thì căn bản không cần phải quan tâm đến công ước của con người gì hết. Tất cả những gì họ cần làm chính là phải giết chết toàn bộ lũ chuột này!

Công ước của loài người là dùng cho con người, tất nhiên không cần phải kiêng kỵ gì khi dùng để giết chuột!

Không chết không thôi!

Từng quả lựu đạn bị ném ra, thật sự đã khiến cho thử triều khó có thể tiếp tục đổ bộ, tranh thủ được một cơ hội thở dốc cho phòng tuyến ở khu Tam Hạ.

Những người dân tị nạn quan sát tất cả những điều này một cách mơ hồ, họ chỉ cảm tưởng như những người trẻ tuổi này đang làm phép thuật.

Một giây trước những người này còn đang thoi thóp ngắc ngoải, một giây sau tất cả vết thương đều đã bình phục và thậm chí còn mạnh như rồng như hổ.

Một giây trước vừa bị đánh bại liên tiếp, một giây sau lại phun ra một quả lựu đạn từ trong miệng và dẹp lui thử triều, khiến nó không thể tiếp tục tấn công trong một thời gian.

Chờ đã, những người này có phải là người du hành thời gian không?!

Chuyện này thật đúng là quá mức thần kỳ!

Tuy nhiên, đây vẫn chưa phải là lúc để vui vẻ, Tiểu Tam lại tiếp tục hét lớn:

"Mau, mau bổ sung lại phòng tuyến ngay, thử triều lại tới rồi!"

"Bổ sung tuyến phòng thủ!"

"Quay trở về!"

"Tiếp tục chiến đấu!"

Từ trong thành phố tăm tối này, những tiếng hô hào lần lượt truyền ra phương xa, vang vọng trong đêm tối!

Thử triều liên miên không dứt, Tiểu Tam nhận thức rất rõ ràng rằng những quả lựu đạn Cửu Châu chuẩn bị cùng lắm cũng chỉ có thể giúp họ giảm bớt áp lực trong một thời gian.

Hơn bốn nghìn quả lựu đạn loại nhỏ không hề đáng kể so với thử triều lên tới hàng triệu con.

Triều cường chuột đen lại tiếp tục cuộn trào mãnh liệt và xông tới, rất nhiều người bị bất ngờ và mất cảnh giác. Chỉ trong nháy mắt, rất nhiều nơi trong tuyến phòng thủ đã bị phá vỡ.

Không có phương tiện liên lạc, không có điện, một số tuyến phòng thủ đã bị sụp đổ nhưng đều không thể kịp thời báo với lực lượng bộ đội hỗ trợ.

Trương Mộng Thiên đứng trên tòa nhà cao tầng, bất chấp tính mạng mà gào thét và gõ đáy nồi, cố gắng cảnh báo.

Thế nhưng cứ gõ thế gõ mãi, đột nhiên đáy nồi lại vỡ vụn!

Hắn cúi đầu xem xét thì thấy gan bàn tay mình không biết đã bị nứt toạc ra từ bao giờ rồi.

Chỉ thấy khu vực phòng thủ của khu tám như bị một cơn lũ phá vỡ, thử triều đen laonhư điên về phía khu Tam Hạ.

Trong chớp nhoáng, có tám chuôi Thanh Ngọc Tâm Kiếm bay lượn trong thử triều. Thế nhưng, dù là Thanh Ngọc Tâm Kiếm sắc bén vô song cũng dần dần mất ổn định.

Kiếm hợp kim vẫn có thể bị gấp khúc, tất nhiên Thanh Ngọc Tâm Kiếm cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Hà Kim Thu đã không còn nhớ rõ mình đã giết chết bao nhiêu con chuột nữa, hắn chỉ cần điều khiển Thanh Ngọc Tâm Kiếm bay loạn trong thử triều là có thể giết chóc một cách dễ dàng.

Nhưng trong giây tiếp theo, trên thân một trong những thanh Thanh Ngọc Tâm Kiếm bỗng nhiên xuất hiện vết nứt, cứ như những mảnh băng đột ngột vỡ ra từ đồ làm bằng sứ, lan rộng với âm thanh răng rắc.

Hà Kim Thu đứng trên tòa nhà cao tầng, phun ra một ngụm máu tươi.

Tâm kiếm phản phệ!

Hắn bình tĩnh lau bờ môi, thu hồi chuôi Thanh Ngọc Tâm Kiếm xuất hiện vết rạn, bảy chuôi còn lại thì vẫn không ngừng chém giết trên chiến trường.

Cho đến tận khi những lỗ hổng kia đã được người dân tị nạn xông tới lấp đầy trở lại!

Hà Kim Thu đứng trên bầu trời cao, thương xót nhìn phòng tuyến khắp nơi đang sụp đổ liên tục. Hắn chợt nhớ tới khoảng thời gian mấy năm trước mình và đội trưởng cũ cùng nhau chiến đấu với lũ lụt.

Lúc đó họ chỉ mặc một chiếc quần đùi và một cái áo ba lỗ.

Mọi người đứng trong dòng sông đục ngầu, dùng thân thể mình tạo thành một bức tường người.

Cơn lũ dữ dội đã cuốn trôi cả đê lẫn người, những bao cát họ xây lên cũng bị cuốn đi và phá nát từng chút một.