Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1905: Sẽ Có Nguy Hiểm Gì?




Sau khi Zard được Khánh Trần đồng ý, hắn ta đã dùng tên của Khánh Trần lấy hai phần tôm, định nhân lúc Tiểu Tảo miễn phí mà ăn cho đã ghiền.

Kết quả, đầu bếp căn tin vừa nghe nói đây là bữa khuya chuẩn bị cho tiểu viện trưởng thì làm một hơi mười phần cho bọn họ luôn.

Thế nhưng, hai người này không phải bóc tôm để mình ăn mà là cho Lý Đồng Vân và Jinguji Maki bàn bên cạnh.

Chỉ thấy Tiểu Vũ bóc tôm vô cũng kiên nhẫn, sau đó để vào đĩa nhỏ trước mặt Jinguji Maki, bóc nửa ngày, một con hắn ta cũng không ăn nhưng vẻ mặt lại tươi cười.

Zard cũng vậy.

“Tiểu Đồng Vân, Maki-chan, sao hai người lại tới đây?”

Khánh Trần tò mò hỏi.

“Chúng ta đến gặp ngươi.”

Lý Đồng Vân nói:

“Lúc đầu thấy ngươi không ở đây định trở về rồi, kết quả là bị Zard và Tiểu Vũ lôi kéo không cho đi, nói là phải bóc tôm cho chúng ta ăn, ta và Maki-chan đều ăn no luôn rồi.”

Zard vui cười hớn hở nói:

"Hoá ra bóc tôm cho người khác cũng có thể vui sướng đến vậy.”

Khánh Trần nhìn về phía Lý Đồng Vân:

"Ngươi hẳn là còn có chuyện khác nhỉ?"

Lý Đồng Vân đứng dậy xoa tay, lôi kéo Khánh Trần và Maki-chan đi ra ngoài.

Lên trên vách đá ở biển, Tiểu Đồng Vân nhỏ giọng nói:

“Mỗi ngày ta đều mang Maki-chan đến đây tập luyện leo vách núi, có một lần trời đã muộn, nàng nói qua 12 giờ, bên dưới Kình Đảo này giống như có rất nhiều âm thanh thân thiết kêu gọi nàng, đương nhiên, cũng không chỉ âm thanh thân thiết không, còn có một âm thanh rất tà ác.”

Khánh Trần nhíu mày:

“Bên dưới Kình Đảo?”

Trước đó, ngay cả Côn Luân cũng chưa từng nghiên cứu kỹ càng rốt cuộc phía dưới Kình Đảo có hình dạng gì, chưa hề xuống dưới tra xét.

Trong quan niệm của mọi người, hòn đảo chính là hòn đảo, phía dưới nhất định là đá ngầm, sẽ không có thứ khác.

Nhưng bây giờ, dưới đáy Kình Đảo dường như không đơn giản như trong tưởng tượng, Khánh Trần quyết định đi xuống xem một chút:

"Các người ở chỗ này chờ một lát, ta xuống dưới nhìn một chút.”

"Sẽ có nguy hiểm gì không?"

Lý Đồng Vân hỏi.

"Sẽ không.”

Khánh Trần:

“Không cần biết bên dưới Kình Đảo này có yêu ma quỷ quái gì, nếu có thể nhảy nhót ra ngoài thì...đã sớm đi ra chứ sẽ không chỉ ở dưới đáy biển kêu gọi Maki-chan. Đến bây giờ còn chưa lộ diện được thì đã nói rõ, chỉ dựa vào sức mạnh của chúng thì không ra được, nên muốn Maki-chan trợ giúp.”

Đây là logic đơn giản nhất.

Khánh Trần để Maki-chan lấy một cái đèn pin cầm tay chống nước ra, sau đó nhảy xuống từ vách núi cheo leo cao hơn 20 mét.

Hai tiểu cô nương căng thẳng đợi bên bờ, cho đến khi ánh đèn pin kia chìm sâu vào nước biển, bị sóng biển đen che giấu đi.

Khánh Trần vận chuyển chân khí kỵ sĩ, dùng da để tiến hành hô hấp.

Hắn vốn nghĩ việc lặn xuống sẽ vô cùng tốn sức, nhưng sau đó lại phát hiện, sau khi hắn lặn đến vị trí 10 mét, thì có một lực hút nhu hòa, chậm rãi đưa hắn xuống dưới đáy Kình Đảo.

Ngọn núi dưới đáy Kình Đảo càng lúc càng hẹp, giống như một núi tuyết lộn ngược.

Khánh Trần thỉnh thoảng phán đoán cường độ lực hút, quyết định sẽ không rời khỏi vòng xoáy không biết tên này.

Bằng không, chẳng may bị hút đến nơi nào đó, vậy thì nguy hiểm.

Nhưng mà, cường độ lực hút kia cũng không tăng theo sự tăng của chiều sâu.

Hắn vừa chìm xuống, vừa cầm đèn pin đánh giá vách núi ở đáy Kình Đảo, kết quả thấy nó trọc lóc, ngay cả rêu xanh, rong biển cũng không có.

Dần dần không biết qua bao lâu, Khánh Trần chỉ cảm thấy trước mắt bỗng trống trải, tầm mắt cũng trở nên sáng ngời, trước mặt có ánh sáng nhu hòa màu tím lộ ra!

Nơi này đã là tầng thấp nhất của Kình Đảo, mà trước mặt Khánh Trần bỗng xuất hiện...một thôn đảo lộn ngược.

Thôn trang không lớn kia có đầy những cây anh đào dựng ngược đang sinh trưởng, mà ánh sáng nhu hòa màu tím kia, chính là phát ra từ hoa anh đào nở mãi không tàn.

Đủ loại cá bơi qua lại dưới tán cây anh đào, thỉnh thoảng bơi chậm, thỉnh thoảng lại bơi nhanh.

Nước biển trong xanh, cảnh tượng trước mắt vô cùng đẹp.

Khánh Trần kinh ngạc nhìn cảnh này, chẳng ai nghĩ tới bên dưới Kình Đảo này, lại có một dáng vẻ đẹp lạ thường như thế.

Thôn trang không lớn, những tòa nhà gỗ hình tam giác đan xen vào nhau một cách tinh tế, úp ngược lên Kình Đảo, nơi xa còn có ruộng bậc thang nối hàng ngay ngắn.

Trước cửa nhà gỗ nhỏ, còn có cối đá dùng để đánh bánh mật, một con bạch tuộc thích khoan hang đang nghỉ ngơi trong đó.

Chính giữa thôn có một giếng nước đường kính 2 mét, Khánh Trần bỗng ý thức được, tất cả lực hút dưới nước đều xuất phát từ miệng giếng này, chính là nó liên tục không ngừng hút nước biển vào bên trong Kình Đảo.

Lúc này, Khánh Trần nhìn thấy có mấy con cá mú đỏ chậm rãi lượn lề trên giếng đá, kết quả không cẩn thận bị hút vào trong giếng.

Lòng hắn rùng mình, nếu hắn bị hút vào giếng đá sợ rằng sẽ rất nguy hiểm?