Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1900: Tam Sinh Hữu Hạnh




Hắn chạy đi một hồi, vô thức quay đầu nhìn lên phía trên sân thượng, thấy Điển Phục vẫn đang giữ tư thế nghiêm chào.

Không biết tại sao chóp mũi của hắn cũng cay cay, không dám nhìn tiếp nữa.

Trên sân thượng, Điển Phục thấy cuối cùng cũng đi Khánh Trần, bỗng vừa cười vừa nói:

“Mẹ nó, hồi nhỏ xem phim chiến tranh cứ thấy anh hùng hi sinh oanh liệt ngầu quá thể đáng, bây giờ đến lượt mình lại thấy sợ là chuyện quái gì đây?”

“Má, sao không nói sớm, ta thấy ngươi giả vờ khí phách như thế làm không dám nói một câu chột dạ nào.”

Có người cười mắng.

Lúc này, bốn người nâng hai cái ghế sô pha đi lên từ phía cầu thang:

“Ủa, làm gì mà không ném tiếp đi? Còn ghế mà? Dưới lầu thất thủ rồi, trên này chắc không trụ được lâu nữa, bọn Đường Quả với Ký Sự Bổn cũng chết rồi, không giữ được tầng cuối cùng. Lại đây phụ cái coi, ném hai cái ghế này xuống đập chết đám súc sinh đó đi.”

Điển Phục cười nói:

“Ném cái gì nữa? Còn hơn 20 phút nữa là trở về được rồi, nhiệm vụ của chúng ta sắp hoàn thành.”

“Hả?”

Người nọ ngạc nhiên một hồi:

“Móa, vậy thì phải nói sớm chứ, biết vậy không kéo lên!”

Lúc này mọi người đã mỏi mệt đến cực điểm, không quan tâm đến lễ phép, lễ nghĩa gì nữa, thích nói tục là nói thôi.

Điển Phục cười hớn hở:

“Chặn ghế ở cửa đi, đừng để chuột xông ra từ đó, mọi người ngồi trên ghế nghỉ ngơi một hồi, hai ngày nay toàn ném xuống dưới chứ không ngồi cái nào...Lát nữa còn nhờ các ngươi kéo dài thời gian cho ta nữa.”

Mọi người chặn ghế sô pha lên cánh cửa đã hỏng của sân thượng, chen chúc ngồi trên ghế. Điển Phục chậm chân nên không cướp được chỗ, chỉ có thể ngồi trên tay vịn ghế, hơi cấn mông.

Mọi người cứ lẳng lặng ngồi đó, ngắm nhìn bầu trời đêm ở phía xa.

Chuột phía sau tông cửa ầm ầm, nhưng có ghế sô pha chặn lại, bọn chúng có tông thế nào cũng không được.

“Ngươi nói xem, sau khi chúng ta đi rồi, ông chủ Trịnh và Lộ Viễn có nhớ chúng ta không?”

“Chắc chắn là có chứ, Lộ Viễn ngày nào cũng bắt ta giặt tất cho hắn, ta giặt muốn ói luôn, các ngươi nghĩ xem có tính là bắt nạt không? Ta có thể tố cáo hắn được không?”

“Sao không nói sớm? Ngươi phải nói với ông chủ Trịnh từ sớm, để ông chủ còn đánh hắn.”

“Vậy ta có nên sống thêm một lúc nữa không? Hay là chúng ta lại thủ thêm chút nữa đi, ta muốn chống đến khi trở về để tố cáo Lộ Viễn.”

“Hahahaha!”

“Hahahahahaha!”

Tiếng cười quanh quẩn trên sân thượng không tiêu tan.

Thời gian dần trôi qua, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, mấy hôm nay trong đầu họ toàn là tiếng hô của nhau, chuột tới, chuột lại tới, lật qua lật lại mấy câu như thế nghe mà phát chán.

Chả thú vị chút nào.

Lúc này, Điển Phục nói:

“Các anh em, đã đến lúc rồi...Có thể đi cùng mọi người là tam sinh hữu hạnh. Kiếp sau mong vẫn là anh em.”

“Tam sinh hữu hạnh.”

“Tam sinh hữu hạnh!”

Một giây sau, thử triều chồng lên, liên tục tràn vào từ phía ngoài sân thượng.

“Giết!”

Tất cả các thành viên còn lại của Côn Luân đều nhào tới:

“Kéo thêm chút thời gian cho Điển Phục.”

Điển Phục ngồi trên ghế nhìn họ chém giết, bản thân hắn lại không nhúc nhích.

Chỉ thấy từng người bị bao phủ trong thử triều, hắn đưa tay nhìn đồng hồ đếm ngược, 00:00:30.

Trong chốt lát sau, Điển Phục lại rút con dao của mình ra, cắt lên bụng, sau đó nhét thẳng 12 cái ổ cứng đã được bọc kín vào trong bụng mình.

Cảm giác đau đớn thấu tận tâm can truyền đến từng tế vào thần kinh, gần như khiến hắn choáng váng.

Điển Phục lợi dụng quy tắc thân thể có thể mang theo vật phẩm mang ổ cứng về thế giới ngoài cho Khánh Trần!

Mà những người khác vừa rồi liều mạng không sợ chết cũng chỉ là vì muốn kéo dài thời gian cho Điển Phục, kéo cho đến khoảnh khắc trở về này.

Một khắc sau, thử triều cắn nuốt sạch sẽ những người khác, cũng bao phủ lên người Điển Phục.

Mãi cho đến lúc chết, Điển Phục cũng không có ý định che chở những bộ phận quan trọng, mà là mặc kệ cho thử triều cắn xé mình.

Hắn ôm chặt phần bụng máu chảy ồ ạt, đó mới là mục đích của chuyến đi này.

“Thế giới mới vạn tuế!”

Đếm ngược về không.

Thế giới chìm vào bóng tối.

Đếm ngược 168:00:00.

Thế giới tươi sáng trở lại.

Quảng trường trên Kình Đảo trước hết là một mảnh vắng lặng, sau đó đám đông bắt đầu vang lên tiếng khóc lóc, cuối cùng tất cả mọi người đều bật khóc lớn.

Trong số 4811 người du hành trong học viện, lúc này còn lại 4139 người, bởi vì tham gia vào tuyến phòng thủ của khu Tam Hạ, ngoại trừ bọn trẻ, hầu hết mọi người đều bị thương.

Trong số 132 Người Nhà của hội phụ huynh ở Thành phố số 10 lên đảo, 19 người thiệt mạng và còn lại 113 người.

Cũng giống vậy, mọi người đều bị thương.

Còn Côn Luân...mọi người đều thiệt mạng.

Khánh Trần đứng lặng lẽ ở quảng trường, hắn thậm chí có phần không đành lòng khi nhìn bộ xương của các thành viên Côn Luân, ở đó có 631 bộ xương, chỉ có xác của Điển Phúc coi như vẫn còn nguyên vẹn.