Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1899: Kiếp Nạn Của Nhân Loại




“Chắc hẳn là họ đã cạn hết đạn, cạn hết lương rồi, chỉ có thể ném mấy thứ đồ nội thất này xuống để kiềm hãm tốc độ tấn công của thử triều.”

Khánh Trần kinh ngạc nói:

“Họ...làm thế nào mới thủ được suốt mấy ngày hôm nay?”

Đó là nghi vấn từ tận đáy lòng của Khánh Trần.

Không có đạn dược, không có ai trợ giúp, không có đồ ăn, sao có thể giữ vững cả một tòa nhà trước mấy triệu con chuột đây?

Khánh Trần không hiểu.

Hắn rút súng ra, bóp cò liên tục, đầu đạn màu cam xuyên qua nòng súng xoắn ốc, bắn ra ngoài với tốc độ cực cao.

Trong phát đạn còn kéo theo vụn hợp kim nhôm và bột axit nitric, khi nó va chạm với thử triều, thuốc súng đang cháy trong đầu đạn nổ tung, đốt từng đám chuột thành một quả cầu lửa.

Người trên nóc nhà thấy cảnh này thì bất ngờ, họ hơi ngừng động tác ném đồ xuống, Khánh Trần thấy Điển Phục đi tới bên mép sân thượng, vẫy tay với hắn.

Hơn mười thành viên của Côn Luân đều đến bên mép, hưng phấn vẫy tay với Khánh Trần.

Sắc mặt của họ tối đen, hõm má lõm sâu vào vì đói khát.

Nhưng đôi mắt của họ lại sáng ngời như những vì sao trong đêm tối.

Trong lòng Khánh Trần bỗng thấy cay cay, những người này gánh vác nhiệm vụ mà hắn giao đến nơi này.

Hơn 600 thành viên của Côn Luân bây giờ chỉ còn có bấy nhiêu, có lẽ trong tòa nhà vẫn còn, nhưng cũng sẽ không hơn một trăm.

Khánh Trần miễn cưỡng cười vẫy tay chào, một lát sau Điển Phục ngừng vẫy tay, hắn vỗ lồng ngực mình, sau đó giơ ngón cái lên.

Ngay sau đó, Điển Phục chỉ hướng phía sau Khánh Trần, sau đó lại vẫy tay...Nhưng lần này là tư thế đuổi Khánh Trần đi.

Khánh Nhất kinh ngạc nhìn, hắn cũng từng uống Cảnh Sơn Trà, cho nên hiểu được thủ thế của Điển Phục.

Vỗ ngực có nghĩa là nhiệm vụ đã hoàn thành.

Chỉ hướng phía sau Khánh Trần là bởi vì Điển Phục đã nhìn thấy một bầy chuột khác đang định vây đám người Khánh Trần lại.

Vẫy tay thêm lần nữa có nghĩa là, chuột nhiều lắm, không giết hết được, đi đi, cứ giao cho chúng ta.

Đi đi.

Đi đi.

Khánh Trần không để ý đến điều đó, chỉ vừa xông vào tòa nhà trước mặt, vừa kiên định giơ súng bắn, biến từng đám chuột thành từng quả cầu lửa.

Điển Phục thấy hắn không đi, sốt ruột vô cùng, vẫy tay điên cuồng.

Thế nhưng Khánh Trần cứ làm như không thấy.

Khánh Nhất quay đầu lại nhìn ra sau lưng, hướng đó đã bắt đầu truyền đến tiếng chạy lít nhít của bầy chuột, như đang có hàng vạn con ngựa chạy tới.

Tiếng động này, ít nhất cũng có hơn trăm vạn con chuột, đó không phải là con số mà 31 người họ có thể cản được.

“Tiên sinh!”

Khánh Nhất hô:

“Ta biết bây giờ ngươi không thích nghe điều này, ta biết bây giờ ngươi rất xúc động, rất muốn chết chung với họ, ta nghe Trương Mộng Thiên nói, hắn nói mấy ngày nay ngươi vẫn luôn tự trách, thậm chí còn không ngủ không nghỉ như đang tự trừng phạt mình. Nhưng mà tiên sinh, cái chết của ngươi vào lúc này chẳng có ý nghĩa gì cả!”

“Tiên sinh! Chắc chắn Điển Phục cũng hiểu được điều này, hắn biết mình chết chắc rồi, nhưng việc hắn tìm chết cũng không liên quan gì đến ngươi, đây là kiếp nạn của nhân loại, sẽ luôn có người phải chết!”

Khánh Nhất đi theo bên cạnh Khánh Trần, nhìn sắc mặt và hành động điên rồ của hắn, giọng điệu càng lúc càng nặng nề:

“Tiên sinh, quyết định của ngươi là đúng, bây giờ chỉ còn cách lúc các ngươi trở về một tiếng đồng hồ mà thôi, chắc chắn Điển Phục có cách mang thứ ngươi muốn về thế giới ngoài. Bây giờ họ vẫn đang hoàn thành nhiệm vụ của mình, còn ngươi, ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình chưa? Tiên sinh, chúng ta buộc phải đi!”

Khánh Trần không thể nào ngờ được, hắn tốn 21 tiếng đồng hồ để đến đây, vậy mà cũng chỉ để vội vàng gặp Điển Phục một lần, không thể cứu được đối phương.

Đối diện với vụ tai nạn này, sức lực của một người quá nhỏ bé, nhỏ bé đến nỗi cho dù Khánh Trần có thông minh như thế cũng không biết phải làm thế nào để giết chết thử triều, cứu được Điển Phục.

Khánh Trần không nổ súng nữa, hắn đứng nhìn lên Điển Phục trên sân thượng.

Chỉ thấy sắc mặt của đối phương cũng đã dần trấn định, không còn vẫy tay khuyên hắn đi, cũng không còn lo lắng.

Điển Phục chỉ đứng ở mép sân thượng, thẳng người, chào Khánh Trần một cái thật tiêu chuẩn.

Đi đi, đây là vinh quang của người lính.

Khánh Trần đã hiểu, mặc dù đối phương không nói câu nào, nhưng Khánh Trần hiểu hết.

Khánh Nhất giận dữ hét lên:

“Diêm Xuân Mễ! Còn ngơ ngẩn làm gì nữa? Lôi tiên sinh đi, đừng để hắn ngẩn ngơ ở đây nữa.”

Nhưng mà lúc này, Khánh Trần bỗng nói:

“Không cần, ta tự đi.”

Nói rồi, Khánh Trần quay người chạy về hướng khác:

“Rút lui, ta phải chờ trở về.”

Khánh Trần muốn giết người, bây giờ không phải là lúc để tức giận mất lý trí, hắn buộc phải trở thành một Khánh Trần tỉnh táo nhất, lý trí nhất, sau đó giết hết kẻ thù.

Cuối cùng Khánh Nhất cũng có thể thở phào, hắn thật sự lo rằng mình không lay chuyển được sư phụ, sau đó nhìn đối phương cố chấp chết đi trong bầy chuột.