Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1901: Trước Nay Chưa Từng Thấy




Hôm nay lên 10 chương, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

---

Nhưng khi thấy trên cổ Điển Phúc đã không còn máu thịt, chỉ còn lại bộ xương, đôi bàn tay bị cắn đến máu thịt nhòe đi nhưng vẫn ôm chặt lấy phần bụng của mình.

Ở đó có thứ đồ mà hắn dùng cả mạng sống để mang về.

"Hình như trong bụng hắn có giấu một thứ gì đó."

Lộ Viễn trầm giọng nói.

Lộ Viễn cố gắng tách hai tay của Điển Phúc ra, nhưng hai tay đó vẫn cứ ôm chặt, hoàn toàn không thể tách ra được.

Lộ Viễn ngồi xổm bên cạnh thi thể, không ngừng lau nước mắt, khóc không nói nên lời.

Đây là lần đầu tiên Côn Luân bị thu nhỏ quy mô như thế này, trước nay chưa từng thấy bao giờ.

Khánh Trần đi tới, nhỏ giọng nói:

"Để ta."

Nói xong, hắn cúi xuống và nâng cánh tay của Điển Phúc lên, cánh tay vốn dĩ được ôm chặt đó thực sự đã nới lỏng ngay lúc Khánh Trần chạm vào nó.

Khánh Trần một thoáng sững sờ.

Hắn biết Điển Phúc đã qua đời, nhưng cơ thể của người kia ấy vậy vẫn sinh ra loại phản ứng này.

Mười hai ổ cứng cắm trong bụng là Điển Phúc muốn đưa cho Khánh Trần, nên ngoại trừ Khánh Trần ra, không ai có thể lấy chúng.

Mãi cho đến khi Khánh Trần đến, cơ thể của hắn mới nới lỏng sức mạnh đó.

Điều này trái với kiến thức y học thông thường, trước đây Khánh Trần đã nghe nói rằng có người sau khi chết phải gặp được người thân của họ mới chịu nhắm mắt, hắn vẫn luôn cho rằng đó chẳng qua là sự trùng hợp hoặc là tin đồn gì đó.

Cho đến tận hôm nay, hắn mới tin hóa ra thực sự tồn tại câu chuyện như vậy.

Khánh Trần có chút không kiềm chế được, hắn hít thở sâu vài hơi rồi mới hạ quyết tâm nhẹ nhàng mở vùng bụng của Điển Phúc và lấy chiếc túi đã niêm phong ra.

Lộ Viễn hét lên với các thành viên Côn Luân trên đảo:

"Đến giúp một tay, thu lại thi cốt của các huynh đệ rồi hỏa táng."

Lúc này, một số người du hành trong học viện bước tới trước mặt Khánh Trần và nói:

"Cảm ơn tiểu viện trưởng, cảm ơn, nếu không có ngươi đến đón, có lẽ bọn ta cũng đã chết rồi."

"Cảm ơn tiểu viện trưởng."

"Cảm ơn tiểu viện trưởng."

Những người du hành đi theo nhóm đến trước mặt Khánh Trần để nói lời cảm ơn, trong khung cảnh hỗn loạn đó, Khánh Trần đã đưa được những người du hành trở lại khu Tam Hạ.

Có lúc chưa đợi được những người du hành đến cảm ơn, hắn đã trở lại nơi sâu thẳm của thành phố rồi.

Những người du hành đó không phải là những con sói mắt trắng, họ biết rất rõ Khánh Trần vì họ mà đã phải trả giá những gì.

Khánh Trần bình tĩnh nhìn những người này:

"Trở về nghỉ ngơi cả đi."

Trịnh Viễn Đông hỏi:

"Khánh Trần, bảy ngày qua ở thành phố số 10 đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tiểu Tam, ở đây vẫn còn rất nhiều người không biết thành phố số 10 đã xảy ra chuyện gì, ngươi kể lại cho họ nghe đi."

Khánh Trần nói một cách bình tĩnh, bản thân hắn thì ngồi sang một bên, trên tay cầm chiếc túi niêm phong cúi đầu nhìn xuống đất.

Tiểu Tam đã tổng hợp những gì đã xảy ra trong bảy ngày qua tại quảng trường, làm một báo cáo chiến đấu, dùng để xem xét lại, xem mọi người còn thiếu sót gì không.

Trịnh Viễn Đông yên lặng lắng nghe một lúc lâu, sau đó chia sẻ những thông tin về thế giới bên ngoài mà mình biết được với Khánh Trần:

"Mỗi tập đoàn quân đã chiến đấu ở phía bắc trong sáu ngày, quy mô cuộc chiến lần này lớn hơn tưởng tượng rất nhiều, tất cả mọi người đều chết hết. Thành phố số 10 sẽ không có được chi viện, vì vậy các ngươi phải tìm cách tự cứu lấy mình."

"Ta hiểu."

Khánh Trần gật đầu.

"Số lượng người du hành sống sót vượt xa sức tưởng tượng của ta, ta vốn nghĩ trong một thảm họa như vậy, có thể sống sót tầm một nghìn người là đã tốt lắm rồi."

Trịnh Viễn Đông ở bên cạnh nhẹ giọng nói:

"Cảm ơn ngươi, Khánh Trần, cảm ơn ngươi và hội phụ huynh đã ra tay giúp đỡ họ."

Khánh Trần trầm giọng nói:

"Thật ra, nếu ta đến tìm đám Điển Phúc sớm hơn, có lẽ đám Điển Phúc vẫn sẽ có cơ hội sống."

Trịnh Viễn Đông lắc đầu:

"Nếu ngươi không đi cứu những người du hành của học viện, Điển Phúc cũng có nghĩa vụ phải đi cứu, hoặc phải nói hắn bắt buộc phải đi cứu, đây là trách nhiệm của Côn Luân. Người du hành lẽ ra phải tự cứu mình, nhưng họ không có khả năng đó. Đây giống như trong một cơn hỏa hoạn, nạn nhân vì muốn cứu con chó con của mình mà lao vào đống lửa vậy, liệu các nhân viên cứu hỏa có thể chỉ vì sự ngu ngốc của đối phương mà tử bỏ việc giải cứu không? Không, họ có sứ mệnh của họ, và Điển Phúc có sứ mệnh của Điển Phúc."

"Nếu đảo ngược vai trò, có thể đến lượt ngươi phải đến PCE hoặc Cục Giao thông vận tải để lấy ổ cứng, còn Điển Phúc sẽ đưa mọi người lần lượt rời khỏi phòng tuyến, sau đó cố gắng đưa một nhóm người du hành trở lại khu Tam Hạ. Nhưng họ có năng lực này không? Không, họ không thể giống như ngươi ung dung như thường mà đi xuyên cả thành phố, ghi nhớ hết tất cả các điểm lánh nạn được."