Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 190: Lợi Hại




Nay đủ 200 KP, mai mình lại bạo chương. Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ ạ!

---

Ngay khi ngón tay tiếp xúc lên xương ngực của người hoang dã.

Tất cả đều im lặng, người hoang dã còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh bật ra, đập vào một cái cây đằng sau lưng.

Kỳ quái nhất chính là, khi người này va chạm vào thân cây cũng không gây ra bất cứ âm thanh nào.

Người hoang dã bị treo lơ lửng trên không trung, tuân theo quy tắc vật lý mà từ từ trượt xuống khỏi thân cây.

Đánh người như treo tranh, mưa rơi không tiếng động.

Chỉ chọc nhẹ một cái, nhưng trong suốt trận chiến chỉ có tiếng lá rụng, điều này vô cùng kỳ lạ.

Mọi người nghe thấy tiếng lá rụng xuống ào ào, bèn nhìn về vị trí ban đầu mà người hoang dã kia đứng, nhưng nới đó chỉ còn một trời đầy lá rụng xuống xào xạc, không còn thấy bóng dáng của Lý Thúc Đồng.

Trong đêm đen, Trương Đồng Đản không nghe thấy bất kì tiếng động nào, chỉ có thể nhìn thủ hạ của mình từng người từng người bị treo trên cây mà từ từ chết đi.

Mỗi lần hắn nghe thấy tiếng lá rụng, quay đầu lại xem tình hình của thủ hạ, cũng chỉ thấy bọn họ rơi xuống dưới đống lá cây.

Rừng cây bao quanh doanh trại dường như đang trong một cơn bão.

Không thấy người, không nghe được tiếng, lá cây cứ rơi mãi không hết.

Đống lửa chập chờn không ngừng.

Kỳ quái.

Bí ẩn.

Mạnh mẽ.

Trương Đồng Đản sợ hãi, hắn nhân cơ hội một thủ hạ vừa bị giết mà chạy trốn vào trong rừng cây.

Trong doanh trại, Tần Thành dẫn theo nhóm người Tần Đồng lấy ra vũ khí, nhao nhao dùng xe Pickup làm khiên che chắn, cẩn thận từng li từng tí mà quan sát xung quanh.

Căn bản, ngay khi nghe thấy tiếng súng nổ, bọn họ nghĩ mọi chuyện xong rồi.

Không có tiếng người đánh nhau, không có tiếng kêu thảm thiết. Tần Thành nghĩ là Lý Thúc Đồng đã chết trong trận tập kích vừa nãy rồi.

Người đàn ông trung niên và thanh niên kia có lẽ đã gặp phải đòn sát thủ.

Bọn họ bây giờ không hề nghĩ đến việc đi cứu người mà là nghĩ làm sao để tránh thoát trận vây giết tiếp theo của Trương Đồng Đản.

Nhưng mà thực tế lại khác với tưởng tượng của bọn họ, dù không có âm thanh giao chiến nhưng những người Trương Đồng Đản dẫn theo cũng không tấn công bọn họ.

Ngược lại giống như tất cả đã biến mất.

“Cha, tình hình thế nào rồi?”

Tần Đồng nhỏ giọng hỏi.

Tần Thành nói:

“TrươngĐồng Đản tham tiền đến mụ mị đầu óc, hắn phá quy tắc, đã thu phí qua đường rồi mà còn dám ra tay với chúng ta. Bọn họ vốn là nhằm vào hai người kia nhưng chắc chắn cũng sẽ không để chúng ta sống sót rời đi. Nếu không, để đến khi ông chủ của hắn biết, hắn nhất định sẽ phải chết.

“Vậy chúng ta phải làm gì đây?”

Tần Đồng hỏi.

“Mấy anh em các ngươi bảo vệ tốt hai chiếc xe này, ta đi kiểm tra một chút.”

Tần Thành nói, vừa định nhân lúc hỗn loạn mà lén chạy ra, lại đột nhiên nhớ tới điều gì đó

“Em gái ngươi đâu? Dĩ Dĩ đâu?”

Tần Thành đảo mắt tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy Tần Dĩ Dĩ ngậm một khẩu súng ngắn trong miệng, đang bò về phía lều của Khánh Trần.

“Ngu ngốc!”

Tần Thành chua xót nói.

Vừa dứt lời, lão cảm thấy có gì đó sai sai.

Bởi vì trong rừng cây truyền đến tiếng bước chân của một người.

Hắn giương mắt lên nhìn, bỗng thấy Lý Thúc Đồng quần áo chỉnh tề bước ra từ rừng cây tối đen. Từ trong bóng tối u ám, lại lần nữa bước vào trong quầng sáng tỏa ra từ đống lửa.

Lý Thúc Đồng vừa cười vừa nói:

“Đã giải quyết xong, số người cần phải xử lí nhiều hơn ta nghĩ nên có hơi lâu một chút.”

Tần Thành và nhóm Tần Đồng nhìn người đàn ông trung niên này đầy kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau.

Giải quyết rồi?

Giải quyết xong rồi?

Lúc trước, bọn họ thấy Lý Thúc Đồng không muốn gặp phải đội săn bắt thú thì đã nghĩ đối phương là một nhân vật hành động một mình cấp C, không liên quan đến tập đoàn. Bây giờ xem ra, có lẽ là thực lực cấp B.

Tần Thành nhìn phía ngoài khu lều, nương theo ánh sáng từ đống lửa ,có thể thấy rất nhiều thi thể người tựa vào cành cây.

Lão Tần Thành liếc mắt một cái ra hiệu cho Tần Đồng.

Tần Đồng lấy danh nghĩa đi kiểm tra xung quanh mà tiến đến gần thi thể xem xét vết thương.

“Kỳ lạ.”

Tần Đồng phát hiện những người này không hề có vết thương, chỉ giống như đang ngủ, mắt mũi miệng tai không chảy máu, chắc là không bị nội thương, nội tạng cũng không bị vỡ.

Thậm chí, Tần Đồng cảm giác những người này không hề chết mà chỉ đang ngủ mà thôi.

Thế nhưng, khi hắn sờ đến động mạch cổ của thi thể, xem đối phương có thực sự chết hay không thì phát hiện, mình chỉ mới đụng có một cái, đối phương đã ngã xuống như một đống bùn nhão.

Tần Đồng nhéo nhéo cánh tay đối phương, xương cốt bên trong đã bị nghiền thành bột phấn.

Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về Lý Thúc Đồng đang ngồi cạnh đống lửa, Rốt cuộc đã làm thế nào vậy?!