Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 186: Ăn Chực




Bên cạnh hồ Chi Tử, hơn mười người trẻ tuổi lấy cần câu ra, ai nấy đều tranh nhau xem ai câu cá nhanh hơn, lớn hơn.

Ở bên ngoài vòng xe, bốn năm nô bộc đang dựng lều vải cho tất cả mọi người, trải sẵn đệm mềm mại chống nước phòng ẩm ở bên trong.

So sánh với mấy người Tần Thành, những người này giống như đang du lịch hơn.

Trong đội xe, chỉ có một người đàn ông trung niên đang yên lặng ngồi trên nóc một chiếc xe, phía dưới hắn, lái chính đeo kính 3D đang điều khiển máy bay không người lái bay đến khu vực trạm gác.

Bên cạnh đống lửa, Lý Y Nặc cường tráng và Nam Canh Thần ngồi dưới đất, nàng lấy một cái chân sau vừa mới nướng xong từ bên trên đống lửa ra, dùng dao găm mang theo bên người cắt mạnh ra một miếng lớn đặt vào trong bát của Nam Canh Thần:

"Ăn.”

Nam Canh Thần nhìn miếng thịt còn lớn hơn mặt mình trong bát, tủi thân nói:

"Ta ăn không hết.”

Lý Y Nặc chậm rãi nói:

"Hôm nào cũng ăn cơm như gà mổ thóc, bao giờ mới có thể cường tráng hơn chút được?”

"Ta không muốn trở nên cường tráng, ta muốn làm hacker.”

Nam Canh Thần yếu ớt nói.

"Hacker là gì, không phải ta đã đồng ý với ngươi sao, tìm thầy tốt nhất cho ngươi ấy?”

Lý Y Nặc không để ý nói:

"Yên tâm, ta sẽ cho người đi bắt hacker đang lẩn trốn kia, bắt được hắn sẽ bảo hắn đến dạy ngươi.”

"Được.”

Đôi mắt của Nam Canh Thần sáng lên.

Lúc này, một nô bộc đi đến bên cạnh Lý Y Nặc nói:

"Cô chủ, dựng xong lều vải rồi.”

Lý Y Nặc gật đầu, nói với Nam Canh Thần:

"Đừng ăn vội, đợi lát nữa rồi ăn.”

Nói xong, liền dẫn Nam Canh Thần đi vào lều vải...

Nam Canh Thần kinh ngạc nói:

"Ngươi để cho ta ăn cơm xong đã chứ, dinh dưỡng của ta sắp không theo kịp rồi...”

Lần cắm trại này, Lý Thúc Đồng làm đúng như lời hắn nói, thật sự không để một mình Khánh Trần tốn sức đi nhóm lửa trại nữa, mà mang thiếu niên đi dọc theo bờ sông.

Dáng vẻ vị sư phụ này xem chừng thật sự định ăn cơm chực, cũng không có biết ngại ngùng là gì.

"Sư phụ! "

Khánh Trần vừa đi vừa hỏi:

"Ban nãy khi Tần Thành giao dịch cùng mấy người Trương Đồng Đản, vì bốn bình thuốc mà suýt nữa xảy ra tranh chấp, ta thấy Trương Đồng Đản suýt nữa thì định rút súng. Mọi người nơi này đều hung ác với đối tác như thế sao."

"Đương nhiên."

Lý Thúc Đồng trả lời:

"Người hoang dã lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, điều kiện sống của bọn họ còn gian khổ hơn so với tưởng tượng của ngươi, nên sẽ liều mạng đi trang đoạt thứ có thể cứu mạng mình, tất nhiên phải lộ ra một chút hung ác. Có điều Tần Thành cũng không thật sự định cầm thuốc đi, hắn chỉ là muốn Trương Đồng Đản phải nợ mình một lần mà thôi."

Khánh Trần có vẻ đã hiểu ra mọi chuyện.

Lý Thúc Đồng nói:

"Tiểu Trần, tất cả mọi người đều phải trải qua những thăng trầm trong cuộc sống, người bình thường sớm đã học được cách đối mặt với thế giới này như thế nào, mỗi người đều có một cách sinh tồn riêng. Chuyến đi này ngươi phải nhìn nhiều, nghe nhiều, sư phụ sau này cũng không thể mãi ở bên cạnh ngươi, bầu bạn cùng ngươi đi một đoạn đường, con đường tương lai ngươi sẽ phải tự đi một mình."

Khánh Trần bỗng nhiên ý thức được, trong lời này của vị sư phụ có ẩn ý.

Hai người tới bờ sông cạn, nước sông nơi này trong hơn bất kì con sông nào trên thế giới. Dưới lòng sông rộng mấy mét phủ kín đá, dù là nơi sâu đến hai mét cũng có thể trông thấy đáy sông.

Không nói những cái khác, ở thế giới trong, môi trường được bảo vệ tốt hơn thế giới ngoài nhiều lắm.

"Nhiều cá như vậy! "

Khánh Trần vừa nhìn xuống, đã thấy có mấy trăm con cá đang chậm rãi bơi lội dưới sông:

"Sư phụ, ta phải trực tiếp bắt cá sao?"

Cá dưới con sông này nhiều như ao nuôi cá.

Đầu mấy con cá này rất lớn, xem ra một con cũng phải nặng ba đến năm cân.

Lý Thúc Đồng nhìn hắn một cái nói:

"Xuống sông bắt cá? Ngươi phải chờ một lát."

Nói xong, hắn lấy ra một đoạn sợi dây câu cá từ trong ba lô leo núi, một đầu buộc trên tay mình, đầu còn lại móc lưỡi câu.

Lý Thúc Đồng bẻ một thanh protein nhỏ, móc vào lưỡi câu ném vào trong nước:

"Nhìn cho rõ."

Vừa dứt lời, đã thấy mặt sông hệt như nước sôi sùng sục, cá lớn ở vùng lân cận mấy chục mét quanh lưỡi câu bỗng nhiên tranh nhau bơi lại cắn câu.

Trong nước sông cuồn cuộn, một con cá lớn cắn lấy móc câu, móc câu sắc bén đâm xuyên miệng của nó.

Máu chảy ra từ vết thương chảy ra tanh tưởi làm cho bầy cá lớn hoàn toàn điên cuồng. Bọn chúng không còn bị thanh protein hấp dẫn nữa mà là từng ngụm cắn lấy trên thân của con cá mắc câu kia!

Chỉ là mấy giây ngắn ngủi, trên người con cá mắc câu đó đã có thể nhìn thấy xương cốt.

Lý Thúc Đồng nhắm chuẩn thời cơ, bỗng nhiên kéo dây câu, mấy con cá lớn không kịp nhả ra đều bị hất lên trên bờ!