Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 189: Tấn Công Bất Ngờ




Khánh Trần biết đêm nay sẽ có chuyện xảy ra, nhưng không phải hắn vì sợ hãi mới không ngủ được.

Có Lý Thúc Đồng ở đây, cho dù bản thân đang ở cấm địa cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra với hắn.

Hắn chỉ muốn biết, đêm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Thời gian đếm ngược 70:00:00.

2 giờ sáng.

Trong rừng cây, tiếng xào xạc của lá cây, giống như gió đang khuấy đảo cái gì đó.

Trên bầu trời, một mặt trăng hình lưỡi liềm trắng bệch, trời quang mây đến mức có thể trực tiếp nhìn được các miệng núi lửa trên mặt trăng bằng mắt thường.

Ánh trăng chiếu đến bề mặt trái đất, xuyên qua các khe hở của rừng cây chiếu lên mặt đất.

Trong chùm ánh sáng này, có người đang nhẹ nhàng kéo cò súng.

Bỗng, những đám mây đen trôi lơ lửng trên bầu trời, tựa như một thành phố u ám bay trên không.

Đống lửa chợt bị một luồng khí nào đó ép xuống, ánh sáng trong cả khu lều tạm trở nên tối tăm. Giống như bị con người lãng quên, chìm vào u tối.

"Đừng di chuyển, ta ra ngoài xem thử.”

Lão Tần Thành nói với bà lão bên cạnh.

Trong lúc mơ hồ Tần Thành nghe được một chút tiếng động, hắn cầm lấy súng lục bên gối lặng lẽ chui ra khỏi lều.

Nhưng đầu hắn vừa mới chui ra khỏi lều, đã bị người ta dùng dao kề vào cổ.

Tần Thành quay đầu nhìn lại, đột nhiên Trương Đồng Đản nhìn mình cười híp mắt:

"Xuỵt, đừng nói chuyện, chúng tôi chỉ là có chút hứng thú với vị thông gia kia của ngươi, muốn xem thử người nổi tiếng trong thành phố có gì đó đáng giá hay không. Trước đó gấp gáp không nhìn rõ được, bọn họ có tay chân robot không, loại hợp kim nano kia.”

Tần Thành lắc đầu:

"Ta không biết, Trương Đồng Đản, chúng ta đã hợp tác với nhau lâu như vậy ngươi đừng phá huỷ quy tắc cũ. Nếu ngươi làm càn, ta sẽ đem chuyện này nói lại với ông chủ.”

"Đừng lấy ông chủ ra dọa ta, bây giờ hắn đang ở rất xa.”

Trương Đồng Đản cười cười, nếp nhăn trên mặt hắn giống như bề mặt kỳ dị bị gió bào mòn:

"Trên người bọn họ còn Lôi Thần không, trên người nếu có chân tay robot nhất định sẽ rất đáng giá, không nói nhiều, giết hai người bọn họ, rồi chúng ta đi. Cũng không cần tiếc, hai cô con gái nhà ngươi xinh đẹp như vậy, không cần lo ở hoang dã tìm không ra đàn ông, nếu thực sự không tìm được, cho ta làm thiếp cũng không tệ.”

Tần Thành tức giận trên trán nổi gân xanh, hắn đột nhiên xoay người về phía sau, đồng thời hét lớn:

"Cẩn thận địch tấn công!”

Không phải hắn muốn cảnh báo cho Khánh Trần và Lý Thúc Đồng, mà hắn biết với tính cách của Trương Đồng Đản, con người này gian sảo như sói, nếu chọn phá vỡ quy tắc cũ nhất định sẽ không để bất kì ai ở đây rời đi.

Trương Đồng Đản thầm kêu một tiếng không hay, Tần Thành xoay người, hắn dùng lực vung cánh tay muốn cắt cổ, nhưng không ngờ rằng cổ áo của Tần Thành có may xen kẻ một lớp hợp kim, dao nhỏ bình thường vốn không thể cắt đứt được!

"Mau giết mấy người thành phố kia trước!”

Trương Đồng Đản hét lớn.

Lúc này, khu lều tạm bị mấy người làm cho rối loạn.

Bọn họ vốn không phải là binh lính được huấn luyện bài bản, cùng lắm chỉ là một đám cướp ở vùng hoang dã vắng vẻ mà thôi.

Bọn người này vốn định lén lục soát tất cả lều vải, khống chế Tần gia, rồi ra tay giết Lý Thúc Đồng và Khánh Trần.

Nhưng đúng lúc này lại xảy ra biến cố, phá hoại kế hoạch của Trương Đồng Đản.

Lão thợ săn Tần Thành đã phát hiện ra hành động của bọn họ từ sớm, dưới khuôn mặt thật thà kia chẳng phải là một con cừu non mặc cho người ta chém giết.

Trong rừng cây, một trận đấu súng nổi lên, tất cả tập trung hỏa lực vào lều trại của Lý Thúc Đồng, trực tiếp bắn cho lều vải biến thành cái sàng.

Trương Đồng Đản xuay người đánh úp, tựa như lang sói nhắm định con mồi.

Dưới bóng đêm phủ khắp rừng cây, hắn gằn giọng:

“Lão Tần, ngươi thành thành thật thật mà ở trong lều cho ta, nếu không thì đừng trách ông đây không khách khí. Hừ, đợi lát nữa lại tính sổ với các ngươi!”

Nói xong, hắn chậm rãi tới gần lều của Lý Thúc Đồng, liếc mắt ra hiệu cho thủ hạ.

Nhưng mà, ngay khi rèm bị vén lên, hắn phát hiện bên trong rỗng tuếch:

“Thủ lĩnh, không có ai cả!”

“Hừ, bị lừa rồi!”

Trương Đồng Đản đột ngột đứng dậy, quét mắt tìm kiếm bốn phía nhưng cũng không phát hiện bóng dáng mình muốn tìm:

“Người đi đâu rồi?”

Trong rừng cây, hơn mười người hoang dã cũng đang tìm kiếm khắp nơi nhưng rốt cuộc vẫn không tìm được gì.

“Đang tìm ta à?”

Một giọng nói vang lên sau lưng một tên người hoang dã.

Bỗng nhiên, đống lửa trong doanh trại cháy rực lên, chiếu lên rừng cây trong bóng đêm như một bức tranh thấm đẫm mực đen.

Người hoang dã quay người lại, trông thấy Lý Thúc Đồng đang cười tủm tỉm, hắn duỗi ra một ngón tay, chọt lên ngực mình.

Người đàn ông trung niên mặc áo jacket này, rõ ràng động tác của hắn nhìn rất chậm nhưng không hiểu vì sao mình lại cảm thấy không thể tránh được.