Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1898: Chiến Đấu Kịch Liệt




“Biết nhưng vẫn bỏ mặc à?”

“Chỉ là nó không nằm trong phạm vi chúng ta có thể quản được, không nói nhiều nữa, ta còn phải đi nơi khác.”

Khánh Kỵ nói rồi mở Ám Ảnh Chi Môn, một giây sau, phía bên kia cánh cửa toát ra một luồng hơi lạnh đáng sợ, thậm chí còn mang theo rất nhiều bông tuyết.

Thành phố số 7 ở phía nam, không bị cơn gió rét của tháng ba ảnh hưởng, hoa hạnh màu trắng trong viện đều nở rộ, trông rất đẹp, nhưng chỉ một luồng hơi lạnh như thế cũng đủ để thổi rơi hết hoa trong viện của Trần Dư.

Trần Dư giật mí mắt, vừa nãy Khánh Kỵ bước hai bước, thì ra là đang tìm góc để quay Ám Ảnh Chi Môn về phía cây hạnh của mình!

Đúng là điên mà, đường đường là Đại Yêu Khánh Kỵ lại trút giận lên một cây hoa hạnh!

Nhưng chờ sau khi Khánh Kỵ đi rồi, Trần Dư trầm tư một lát, gọi điện thoại:

“Rút quân về đi, yên tĩnh xem tình hình.”

Lúc này trong thành phố số 10, một con chuột mắt xám từ từ đi theo đội ngũ vào trong cống thoát nước.

Không có con chuột nào để ý đến sự bất thường của nó, cả đại quân cứ tiếp tục nhét thức ăn vào trong miệng dự trữ tìm vể hướng của Thử Vương.

Đếm ngược trở về: 01:20:12.

Còn hơn một tiếng nữa là đến lúc trở về.

“Tiếp tục tiến lên, tòa nhà của cục giao thông đã gần ngay trước mắt.”

Khánh Trần nói:

“Ta đã nghe được tiếng của thử triều, nơi đó đang bị bao vây.”

Trong lúc nói chuyện, có tiếng súng thanh thúy vang lên vào giữa đêm từ phía tòa nhà.

Tiếng súng thưa thớt, đứt quãng.

Khánh Trần căng thẳng, quả nhiên giống như hắn đã nghĩ, Côn Luân rời khỏi tổng bộ PCE thì đến ngay tòa nhà của cục giao thông, Điển Phục muốn đánh cược tính mạng để tìm manh mối mới cho hắn!

Vượt qua một góc tường, đội ngũ của Khánh Trần bỗng thấy trên đường có mười bộ xương cốt trắng hếu xếp chỉnh tề.

Mà kỳ lạ là một bên khác còn có hai bộ xương, trên người họ cũng có súng, quần áo màu đen trên người bị đàn chuột cắn nát đến nỗi chỉ thấy được hình dáng sơ sài.

Đấy không phải là người của Côn Luân, mà là người giao chiến với Côn Luân.

Nhìn vị trí của bộ xương, hẳn lầ hai người áo đen này chạy phía trước, các thành viên của Côn Luân đuổi theo sau.

Hai người mặc đồ đen này chắc chắn là cao thủ. Bọn người Điển Phục mất hơn mười mạng người mới đổi được hai người họ.

Khánh Trần đứng trên đường lẳng lặng nhìn cảnh tượng này.

Một lát sau, hắn như trở về khoảng thời gian đó, nhìn Điển Phục đi qua bên cạnh mình:

“Họ bị thử triều cản trở, nhất định phải giết được họ, đừng để họ có cơ hội phá hủy ổ cứng!”

Trong trận giao chiến kịch liệt, thành viên của Côn Luân nối tiếp nhau ngã xuống.

Nhưng trận chiến này cũng chọc giận đàn chuột, Côn Luân vừa đánh nhau vừa rút lui, cuối cùng bị nhốt trong tòa nhà của cục giao thông.

“Thì ra là thế.”

Khánh Trần nói:

“Côn Luân phát hiện lúc mình vừa đến tổng bộ PCE thì ổ cứng cũng vừa bị phá hủy, cho nên họ đoán rằng người đã phá hủy ổ cứng còn chưa đi được bao xa, vẫn còn cơ hội. Cho nên mới chạy đến đây đánh cược thử vận, cược xem họ có đuổi kịp người phá hủy ổ cứng hay không.”

Đám người Điển Phục không có kế hoạch chu đáo, cũng không có vũ lực mạnh mẽ trợ giúp, thú có thể mang ra đánh cược chỉ có mạng mà thôi.

Khánh Trần nhìn những bộ xương trắng với bàn tay vẫn đang nắm chặt súng dưới đất, các thành viên của Côn Luân mãi cho đến lúc chết vẫn còn chiến đấu.

“Tiếp tục tiến lên, hỏa lực bên phía đó đã rất yếu rồi, ta đoán những người may mắn còn sống sót cũng không nhiều lắm, đã gần hết đạn, cạn lương rồi.”

Khánh Trần không lạc quan cho lắm với tình hình của các thành viên Côn Luân.

Họ tăng tốc.

Cho dù Khánh Trần đã chuẩn bị sẵn tâm lý, khi hắn nhìn thấy cảnh tượng ở tòa nhà cục giao thông, hắn vẫn kinh ngạc.

Đó là một tòa nhà cao hơn 20 tầng.

Chỉ thấy bên ngoài tòa nhà đầy chuột tụ thành đàn, bọn chúng đều đang thử xông vào từ phía ngoài, còn có một đám chuột chồng lên nhau thành bậc thang, đã cao hơn mười tầng lầu rồi.

Thử triều đen kịt, ngọ nguậy lít nha lít nhít leo dần lên trên.

Giống như một người khổng lồ đến từ địa ngục, mở cái miệng rộng màu đen muốn nuốt cả tòa nhà vào trong miệng mình.

“Chẳng tránh số lượng thử triều bên phòng tuyến khu Tam Hạ không giống như trong tính toán của ta.”

Khánh Trần kinh ngạc nói:

“Thì ra là vì đám người Điển Phục kéo đi một phần đến đây!”

Thử triều bên ngoài tòa nhà chỉ cần nhìn áng chừng sơ qua đã thấy hơn mấy trăm vạn con, quá kinh khủng!

Thậm chí Khánh Trần cũng không biết Côn Luân đã làm gì mới có thể chọc Thử Vương giận đến như thế, khiến Thử Vương phải giết chết họ bằng mọi giá!

Lúc này, trên mái nhà cao cao có người ném một cái ghế xuống.

Chỉ thấy cái ghế vừa rơi xuống đã đập chết rất nhiều chuột.

Bàn, ghế, sô pha bị các thành viên của Côn Luân ném xuống từ trên sân thượng từng cái một, còn có ga giường, màn cửa bị đốt cháy ném xuống, ngọn lửa to lớn bốc lên khiến bầy chuột gào thét.