Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1897: Chỉ Cần Các Ngươi Không Phụ Ta




Cho dù có xuất hiện cấp A thì Khánh Trần cũng không thấy lạ.

Mà Diêm Xuân Mễ lại có thể chặn giết được Khánh Văn, điều này chứng tỏ thực lực của Diêm Xuân Mễ vô cùng mạnh!

Khánh Trần hỏi:

“Bên người Khánh Văn có người bảo vệ không?”

“Có, cấp B.”

Diêm Xuân Mễ nghiêm túc nói:

“Giết chung luôn rồi, đương nhiên là không phải chỉ có một mình ta, là mười hai Diêu Chuẩn dưới trướng của ngài cùng giết. Ông chủ, từ nay về sau chúng ta xem như không còn đường lui nữa rồi, ngài đừng vứt bỏ chúng ta đấy.”

Khánh Trần gật đầu.

Diêm Xuân Mễ đứng trước mặt mọi người, trước mặt các thành viên khác của Mật Điệp Ti nói rằng mình đã giết Khánh Văn, điều này đã đẩy nàng vào thế không chết không thôi với một phe khác.

Gia nhập, tức là không để lại đường lui cho mình.

Nếu Diêm Xuân Mễ vẫn còn có thể hòa giải với một phe phái nào khác thì không thể gọi là gia nhập được.

Mà Diêm Xuân Mễ cũng rất ác, vừa ra tay đã chọn ứng viên mạnh mẽ nhất.

Từ nay về sau sẽ không còn đường lui nữa.

“Các vị, còn điều gì ta nên biết nữa không?”

Khánh Trần hỏi lại.

Một đặc công khác nói:

“Thật ra, chúng ta cũng định đi giết Khánh Nguyên, nhưng sau đó phát hiện không tài nào tìm được hắn. Ban đầu tìm ra được manh mối, nhưng khi tai nạn bắt đầu chúng ta chạy đến chặn giết mới phát hiện chỉ là một con rối.”

Khánh Trần trầm tư, con rối Khánh Nguyên, đó là năng lực của hắn hay là của cha hắn?

Nếu là năng lực của cha Khánh Nguyên, hắn phải tập trung điều tra về cha con Khánh Nguyên để báo thù.

Hắn lắc đầu”

“Các ngươi còn định giết ai nữa, nói hết luôn đi.”

Một đặc công khác lại nói:

“Ta muốn giết Khánh Thi, kết quả là nàng ta đã rời khỏi thành phố số 10 rồi, phụ thân của nàng ta đã đón đi từ vài hôm trước, rất trùng hợp, trước mắt ta cũng không biết phụ thân của Khánh Thi có biết trước vụ tai nạn này hay không.”

“Bên cạnh Khánh Hạnh có cao thủ do phụ thân hắn, Khánh Vũ, sắp xếp, đã hộ tống hắn đi bằng phi thuyền.”

Một viên đặc công tiếc nuối nói.

Khánh Trần im lặng một lúc mới nói:

“Chỉ cần các ngươi không phụ ta, ta sẽ không phụ các ngươi.”

Nói xong, hắn nhắm mắt lại, bắt đầu dùng thuật Hít Thở của Kỵ Sĩ để điều trị thân thể.

Các đặc công đều chấn động, đó là lời hứa hẹn của ông chủ mới!

Sau một tiếng, Khánh Trần mở to mắt đứng dậy. Thuật Hít Thở của Kỵ Sĩ đã giúp hắn khôi phục được hơn phân nữa, một lượng lớn Endorphin trong thân thể giúp cơ năng của thân thể trở lại cân bằng, đó là chỗ thần kỳ của thuật pháp này.

Nó giúp các kỵ sĩ trở thành siêu nhân không bao giờ biết mệt.

Khánh Nhất hỏi:

“Tiên sinh, không nghỉ ngơi thêm chút nữa sao?”

“Không.”

Khánh Trần cười xoa đầu hắn:

“Tóc dài ra rồi.”

“Hay là ta lại cắt đầu dưa hấu đi, không cần quan tâm Lý Khác sẽ nói gì!”

“Không cần, bây giờ vẫn ổn.”

Khánh Trần vừa cười vừa nói:

“Khánh Nhất lớn rồi.”

Nói xong, hắn nhìn các đặc công:

“Sau này phải làm phiền các vị.”

Vẻ mặt mọi người đều nghiêm nghị, giữ im lặng.

“Xuất phát, chúng ta còn cách cục giao thông bảy tiếng đi đường, đi một tiếng nghỉ ngơi 10 phút!”

Lần này Khánh Trần không tiếp tục tránh né thử triều, mà là ép thẳng tới nếu không gặp phải quân chủ lực của chúng.

Như thế là nhanh nhất!

Mọi người trong thành phố số 7 đều biết tiểu viện Lan Đình là phủ đệ của Trần Dư, đối phương ngồi vẽ tranh trong khu nhà nhỏ này cả ngày.

Tất cả cũng biết, chi nhánh của Trần Dư vì có Tử Lan Tinh nên cho ra rất nhiều Bán Thần, địa vị của họ cũng mãi mãi cao hơn gia chủ.

Với Trần Dư mà nói, gia chủ Trần thị càng giống quản gia hơn.

Các họa sĩ của Trần thị cần tâm trí thanh tịnh để vẽ tranh, cho nên cần có người xử lý những việc vặt.

Vào lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo vải trắng bước ra từ cánh cửa Ám Ảnh Chi Môn, lạnh nhạt nhìn cặp sư tử đá hai bên cửa vào tiểu viện Lan Đình.

Trần Dư buông bút lông trong tay đi ra sân, hắn đứng cách một khoảng sân nhỏ nhìn người ngoài cửa.

Bán Thần Trần thị cười nói:

“Thì ra Ám Ảnh Chi Môn của Ảnh Tử huynh đang ở trong tay ngươi, Khánh Kỵ huynh, nếu đã tới thì vào ngồi một lát đi.”

Khánh Kỵ nhấc chân bước qua bậc cửa, Trần Dư cười nói:

“Khánh Kỵ huynh, năm đó hai ta từ biệt ở hoang dã, đã bao lâu rồi không gặp lại? Đến giờ ta vẫn nhớ khí phách oai hùng của huynh đây.”

Đại Yêu Khánh Kỵ, võ si nổi danh của Khánh thị, nghe nói bẩm sinh có thần lực, thời niên thiếu chưa tu hành đã có thể đánh hổ bằng tay không.

Nhưng Khánh Kỵ mặc áo tang cũng không định khách sáo với Trần Dư, chỉ nhẹ nhàng nói:

“Chúng ta điều tra được quân Hỏa Tiễn của Trần thị dó hành động bất thường, các ngươi chuẩn bị đánh đi đâu?”

Trần Dư cười nói:

“Khánh Kỵ huynh cảm thấy ta sẽ đánh đi đâu?”

Vào lúc liên bang nội chiến, thật ra có rất nhiều người không để ý đến Trần thị, mà Trần thị cũng thật sự không có ý định tham chiến.