Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1896: Dù Sao Cũng Phải Tới Thử




“Nhưng mà ổ cứng ở nơi này đã bị hủy hoại, có thể ổ cứng ở cục quản lý giao thông cũng thế.”

Khánh Nhất nói:

“Nếu Jindai Senaka nghĩ chu đáo thế này thì sẽ không bỏ lỡ nơi đó.”

Lúc này, Khánh Nhất bỗng thấy vẻ mặt mệt mỏi của Khánh Trần, mũi cũng chảy cả máu cam, đó là hậu quả của việc dùng não quá mức!

“Tiên sinh!”

Khánh Nhất lo lắng nói:

“Ngươi không sao chứ? Không thì tìm chỗ nào nghỉ ngơi một lát đi?”

Nhưng Khánh Trần không để ý đến hắn:

“Đúng thế, Côn Luân có thể nghĩ tới được thì chắc chắn Jindai Senaka cũng có thể nghĩ tới. Côn Luân cũng sẽ hiểu được điều này, cho nên họ sẽ đi đâu đây?”

Đây là một ván cờ chạy đua với thời gian, là một trò chơi ai nghĩ ra được điều không ai nghĩ đến thì có thể thắng.

Khánh Trần nhìn lên trần nhà, còn nơi nào mà người bình thường không ngờ đến nhưng có thể tìm được video giám sát?

Không có!

Chỉ có cục quản lý giao thông là có thể tìm được!

Các thành viên của Côn Luân vốn nên rút lui, nhưng họ chọn cách đánh cược tính mạng, cược rằng đối phương còn chưa kịp phá hủy, cho nên họ chỉ có thể liều mạng đua với thời gian, đến sớm hơn kẻ địch!

“Đi thôi, đến cục quản lý giao thông.”

Khánh Trần nói:

“Không cần biết kết quả thế nào, dù sao cũng phải đến đó xem thử.”

Một tiếng đồng hồ sau khi họ đi, thử triều mới đuổi đến kịp, nhưng bọn chúng dường như mãi mãi chậm hơn Khánh Trần một bước.

Đếm ngược, 10:02:09.

Sau khi ra khỏi tòa nhà tổng bộ PCE, Khánh Trần chỉ cảm thấy đầu óc mê mang, may là Khánh Nhất kịp lúc đỡ hắn, cầu xin:

“Tiên sinh, ngươi thật sự cần phải nghỉ ngơi, nếu không khi chúng ta chạy tới cục quản lý giao thông mà còn phải đánh một trận chiến, lúc đó ngươi kiệt sức, các thành viên của Côn Luân cũng sẽ phải chết thôi.”

Khánh Trần im lặng hai giây, lắng nghe tiếng động ở xung quanh, cuối cùng chọn cách tối ưu nhất:

“Nghỉ ngơi tại chỗ một tiếng.”

Khánh Nhất nói đúng, dù hắn có sốt ruột thế nào thì cũng phải giữ sức để mình đánh một trận.

Hắn ngồi xuống tại chỗ:

“Đừng vào trong nhà nghỉ ngơi, coi chừng thử triều bao vây tòa nhà, nghỉ ngơi tại chỗ đi, thấy thử triều thì đi ngay.”

Khánh Trần nhìn những cao thủ của Mật Điệp Ti trước mặt:

“Xin lỗi, còn phải bắt các ngươi xông pha chiến đấu, chết chung với ta. Thật ra ta cũng không thể nào đảm bảo các ngươi có thể sống sót trở về được không, thậm chí ta cũng không thể nào đảm bảo rằng mình có thể quay về an toàn.”

Lúc này, một người phụ nữ mặc quần áo chiến đấu của đặc công kéo khăn che mặt màu đen xuống, cười nói:

“Ông chủ, ngài đang nói gì thế, thân là thành viên của Mật Điệp Ti, chúng ta đã không để ý đến sống chết từ lâu rồi. Ngay cả Khánh Lăng còn có thể vào sinh ra tử với ngài thì sao chúng ta lại không làm được?”

Diêm Xuân Mễ, đây là Diêu Chuẩn mà Khánh Trần đã gặp rất lâu trước kia.

Người này là nữ minh tinh hạng ba của liên bang, hay là đặc công của Mật Điệp Ti, đến nơi này cũng là vì Khánh Trần, làm Diêu Chuẩn cho Khánh Trần.

Nàng vốn định xem thử Khánh Trần có tư cách trở thành ông chủ của mình không.

Kết quả là hắn không có ý định nương nhờ Mật Điệp Ti, mà để hẳn họ qua một bên, làm nhiều chuyện lớn lao như thế.

Nàng từng năm lần bảy lượt đi tìm Ảnh Tử, hy vọng Ảnh Tử có thể nói vài câu với Khánh Trần để hắn ra mệnh lệnh gì đó cho nàng đi, nàng rất lợi hại.

Nhưng mà lần nào Ảnh Tử cũng cười rồi từ chối: Chính ngươi còn chưa lập công trạng gì cho hắn, sao hắn tin ngươi được? Ta đã nói với ngươi là đừng có giở trò rồi, hắn rất lợi hại.

Vẻ mặt kiêu ngạo của Ảnh Tử khiến Diêm Xuân Mễ phát hiện ra vài điều.

Bây giờ, Diêm Xuân Mễ một lần nữa trở về dưới trướng Khánh Trần, quyết định hoàn toàn gia nhập đội ngũ.

Khánh Trần cười nhìn nàng:

“Thì ra ngươi cũng ở đây, ta quá mệt mỏi, không nghe được tiếng bước chân của ngươi.”

Diêm Xuân Mễ lắc đầu, vừa cười vừa nói:

“Ông chủ không nghe được là bình thường, trước đây ta toàn mang giày cao gót, gợi cảm, tiếng bước chân cũng khác mà.”

“Nói tiếng người đi.”

Khánh Trần nói.

Diêm Xuân Mễ nghiêm túc, móc ra một cái tai trong túi quần trên đùi mình:

“Ông chủ, đây là tai phải của Khánh Văn. Tai nạn vừa bắt đầu hắn đã muốn rút lui đến đội cảnh vệ, ta chặn giết hắn giữa đường, hắn chết, lỗ tai của hắn là quà mừng ngài trở thành sở trưởng Mật Điệp Ti của ta.”

Khánh Trần ngạc nhiên.

Khánh Nhất:

“Cái đệt.”

“Vất vả rồi.”

Khánh Trần nói.

Hắn biết, Diêm Xuân Mễ nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng Khánh Văn là ai? Là một trong số những ứng viên của Ảnh Tử, cũng là đứa con trai cưng duy nhất của Khánh Vân.

Quy định khi tranh giành vị trí Ảnh Tử, ứng cử viên chỉ có thể mang theo người bảo vệ cao nhất là cấp C, nhưng đối với loại người không từ thủ đoạn như Khánh Vân thì sao có thể không cho cao thủ cấp B đi theo âm thầm bảo vệ con mình được?