Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1893: Một Tiếng




Tựa như là trong đầu có một cái đồng hồ sinh học cực chính xác, chỉ cho phép hắn ngủ lâu được đến mức đó.

Khánh Nhất thấy thế liền hỏi:

"Tiên sinh, ngươi có muốn đi cứu tế những người du hành thời gian kia không?"

"Thôi không đi."

Khánh Trần chán nản nói:

"Ta đã tìm khắp tất cả các điểm tị nạn, 99 đội chỉ còn lại có 90 đội."

"Tiên sinh, ngài đã cố hết sức rồi."

Khánh Nhất nói ra.

Khánh Trần lại lắc đầu, có lẽ chỉ cần trước đó một chút hắn không đi cứu sáu trăm người dân chạy nạn ở khu Đệ Lục, thì tất cả những người du hành thời gian đều sẽ được cứu.

Nhưng vấn đề là, cuộc đời này thật sự có thể đưa ra sự lựa chọn như vậy sao?

Hắn đứng dậy nói:

"Khánh Nhất, cử ra một đội mật điệp có thể tín nhiệm được, thân thủ phải tốt, chuẩn bị lên đường theo ta."

Khánh Nhất sửng sốt một chút:

"Tiên sinh, ngươi muốn đi đâu?"

"Côn Luân vẫn chưa về, chứng tỏ họ đã bị bắt nhốt rồi."

Khánh Trần ngưng trọng nói ra câu đó, vốn dĩ hôm nay là thời điểm họn hắn sẽ trở về nơi phòng tuyến ở khu Tam Hạ này theo đúng ước định đã được bàn bạc rõ ràng từ trước.

Nhưng đến giờ các thành viên của Côn Luân vẫn chưa thấy ai trở về.

Những người này đều là vì một câu mệnh lệnh của Khánh Trần mà đi liều chết, Khánh Trần hắn nhất định phải đến khu Đệ Ngũ nhìn một chút.

"Tiên sinh, Côn Luân bên kia nhận được nhiệm vụ gì vậy?"

Khánh Trần trầm mặc trong phút chốc:

"Nhiệm vụ quan trọng nhất, tìm cho được vua chuột, hoặc đào cho ra Jindai Senaka."

“Thử triều lại đến!”

Trên trạm gác, có người căng cuống họng hét lên, ra sức đập thanh côn sắt vào chảo.

Giọng của người trên đó khàn đặc cứ như ngay giây tiếp theo dây thanh quản sẽ đứt ngang.

Tiếng gõ ba ngắn một dài, đây là tín hiệu báo có thử triều đột kích, số lượng nhiều hơn lần trước, lần trước chỉ có hai ngắn một dài!

Khánh Trần ngẩng đầu, bất thình lình trông thấy Trương Mộng Thiên.

Bởi vì Tiểu Mộng Thiên xung phong nhận việc đi canh gác, thử triều có thể trốn trong bóng tối, nhưng chỉ cần đứng ở chỗ dễ thấy thì nó chỉ cần liếc một cái là thấy rõ.

Đó là giác quan thứ sáu của Tiểu Mộng Thiên.

Người Nhà đứng phòng thủ trên phòng tuyến nghe tiếng cảnh báo của Trương Mộng Thiên, rống lên theo:

“Thử triều đến rồi!”

Từng tiếng gầm thét nối tiếp nhau kéo dài truyền ra phía xa.

Những người đang ngủ lập tức ngồi dậy, vô thức nắm chặt con dao phay bên người.

Có những người đang băng bó vết thương cũng đứng dậy đi, không thèm để ý băng vài còn chưa kịp quấn xong trên người khiến y tá lậm thời phải đuổi theo phía sau.

Không chỉ là Hội Phụ Huynh mà mấy vạn người chạy nạn cũng cầm vũ khí lên, lúc đánh chuột thì cùng nhau vung đao, đánh xong lại về cùng ngồi băng bó.

Rất nhiều người trẻ tuổi cũng bắt đầu hỏi thành viên của Người Nhà: Nếu sống sót được thì làm sao mới có thể gia nhập tổ chức của các ngươi?

Họ cẩn thận trả lời: Không phải ai muốn vào cũng vào được, phải làm kiểm tra.

Mọi người trong phòng tuyến khác hẳn với quân đội của các tập đoàn liên bang, vài ngày trước họ còn không quen biết, nhưng hôm nay đã kề vai sát cánh chiến đấu.

Không có binh lính nghiêm túc huấn luyện, chỉ có những người chiến đấu vì mạng sống.

Khánh Trần nhíu mày hỏi:

“Cách lần thử triều trước bao lâu?”

Khánh Nhất:

“Một tiếng.”

“Vừa tổ chức được một đợt tấn công thì đến ngay.”

Khánh Trần thở dài nói:

“Những đợt tấn công tiếp theo sẽ dày đặc hơn nhiều.”

“Tiên sinh, thử triều đã bị Jindai Senaka kiểm soát rồi sao?”

Khánh Nhất tò mò hỏi.

“Không chắc, nhưng ta đoán vẫn chưa, bây giờ chuột tấn công đứt quãng, vẫn giữ ý định tiêu hao sức lực của chúng ta, khiến chúng ta sụp đổ. Nếu Jindai Senaka đã khống chế được thì thử triều sẽ điên cuồng hơn nhiều, Thử Vương biết tiếc thương cho con dân của mình nhưng Jindai Senaka thì không. Hắn chỉ cần cướp được khu Tam Hạ thì có thể bổ sung đồ ăn, giúp đàn chuột sinh sôi nảy nở.”

Lúc này, thử triều mãnh liệt ùa tới.

Phòng tuyến của khu Tam Hạ bị đánh sập đi vài chỗ trong nháy mắt.

Người Nhà và những người chạy nạn đã quá mệt mỏi, không thể mạnh mẽ như lúc ban đầu.

Khánh Trần chạy về phía phòng tuyến bị sụp đổ:

“Cứu người.”

Chưa kịp chờ họ chạy qua giúp đỡ thì đã thấy phía sau phòng tuyến, một đám người trung niên lao ra, trên cổ họ quấn quần áo, cầm ghế bổ sung vào phòng tuyến, luống cuống đập chết chuột, sau đó lại đẩy ngược phòng tuyến về!

Khánh Trần thấy cảnh này thì từ từ dừng bước.

Hội Phụ Huynh dùng tính mạng từ từ cảm hóa tất cả mọi người, để họ hiểu được rằng...

Thế giới mới cần mọi người giết chết phiên bản yếu đuối trước đây của mình, trở thành một anh hùng hoàn toàn mới, đó có lẽ là ý nghĩa tồn tại của Hội Phụ Huynh.

Các thành viên của Mật Điệp Ti cũng xông lên tiền tuyến, họ dựa vào thực lực mạnh mẽ, tạo thành một đội cơ động, chỗ nào có lỗ hổng thì đến bù vào.

Không biết đã giết bao lâu, cũng không biết đã có bao nhiêu người bị khiêng ra phía sau.