Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1894: Tử Thủ




Theo thống kê tạm thời của Tần Thư Lễ, suốt 6 ngày, số lượng người chết hoặc bị thương trong khu Tam Hạ đã hơn 130,000 người, có Hội Phụ Huynh, Người Nhà, cũng có người chạy nạn.

Đếm ngược, 22:29:01.

“Khánh Nhất, chúng ta mở đường màu.”

Khánh Trần bình tĩnh nói.

“Hả? Tiên sinh không chờ thử triều lùi lại sao?”

Khánh Nhất tê cả da đầu.

“Không, Côn Luân không chờ được.”

Khánh Trần nói:

“Mật Điệp Ti!”

“Có!”

29 cao thủ của Mật Điệp Ti theo sau Khánh Trần hô.

“Lên đường thôi.”

Khánh Trần nói:

“Mục tiêu đầu tiên là tổng bộ PCE, đón người của Côn Luân đang rút lui.”

Khánh Trần nhìn Tiểu Tam:

“Có thể gánh vác được không?”

Hắn hỏi lần thứ hai.

Tiểu Tam gật đầu:

“Được.”

Dù Tiểu Tam đã thương tích đầy mình, nhưng giọng điệu vẫn kiên định như trước, không hề do dự.

“Tử thủ.”

Khánh Trần trả lời, không nói thêm gì.

Vào giờ khắc này, bên ngoài phòng tuyến có hơn trăm vạn con chuột, tuyết bay lả tả.

Khánh Trần đi tới trước phòng tuyến.

Hít thở.

Một luồng khói được phun ra, bông tuyết bay đầy trời trút ngược như thác nước, bông tuyết óng ánh còn chưa kịp rơi xuống đất đã tan ra thành nước, hóa thành từng lưỡi dao sắc bén cắt bầy chuột bên dưới.

Luồng khói này rửa sạch thử triều trước mặt hắn, gió thổi qua, dưới đất chỉ còn lại mấy nghìn bộ xương cốt trắng hếu của bầy chuột!

Đám cao thủ của Mật Điệp Ti lặng người, họ vốn còn tưởng sắp phải liều mạng chém giết để hộ tống ông chủ mới ra ngoài mạo hiểm. Không ngờ đối phương dùng sức của một người mở được cả một con đường xuyên qua thử triều!

“Giết!”

Khánh Trần giận dữ hét lên.

Một tiếng gầm như tiếng kèn chiến tranh, thổi tỉnh khát khao chiến đấu đã ngủ từ lâu trong lòng họ.

Họ đã đợi quá lâu trong thành phố rồi, không có đối thủ, rất ít khi gặp phải thời khắc nguy hiểm, đến nỗi đã có rất nhiều người quên mất Mật Điệp Ti là một tổ chức tình báo mạnh mẽ mà bạo lực thế nào.

“Giết!”

Bao gồm cả Khánh Nhất, 30 người của Mật Điệp Ti mặc đồ đen tác chiến, không hề tiếc nuối đánh ra ngoài theo Khánh Trần, trong nhất thời, không có một con chuột nào có thể đến gần họ trên những nơi họ đã đi qua.

Thậm chí khi họ đối đầu với thử triều, không hề chọn súng ống mà là cầm thanh đao bằng hợp kim đặc chế của Mật Điệp Ti.

Đối mặt với thử triều khó lòng phòng bị, họ tin tưởng vào tiềm lực vô hạn của bản thân mình hơn là số đạn dược có hạn.

Sau một lát, dưới ánh mắt của những người chạy nạn, ngay vào lúc thử triều đang tấn công kịch liệt, 30 cao thủ theo sát Khánh Trần, đánh ra ngoài phòng tuyến!

Họ đi rồi, thử triều lại như nước biển đang dâng, một lần nữa bù vào chỗ trống.

“Ra ngoài rồi...”

Có người kinh ngạc nói.

Vậy mà đánh ra ngoài được!

Con mẹ nó, đúng là quá hung tàn, chẳng tránh Tiểu Tam nói ông chủ đó có thể một tay treo Jindai lên đánh, họ cuối cùng cũng tin lời Tiểu Tam!

Phòng tuyến thất bại lập tức phấn chấn, cười to:

“Đó là phụ huynh đấy, giết!”

Khánh Trần mang theo 30 đặc công tiến nhanh về phía trước, hắn phụ trách mở đường, mà họ phụ trách bảo vệ xung quanh.

Không có kế hoạch gì cả, chỉ liên tục tiến về phía trước trong phạm vi của thử triều. Các thành viên của Mật Điệp Ti vung vẩy thanh đao, dù có là một giọt nước cũng không thể chui lọt, lưỡi đao sáng loáng rực rỡ dưới ánh trăng.

Khánh Trần vung Con Rối Giật Dây trong không khí, biến từng đợt chuột nhào tới thành tro bụi.

Trước mắt, sợi tơ thứ sáu đã thành hình, sợi thứ bảy đã mọc được một nữa.

“Đừng ham chiến, giữ gìn thể lực.”

Khánh Trần nói rồi bắt đầu tăng tốc, bầy chuột liên tục tấn công, kết quả, tốc độ vây đánh của bọn chúng không thể nhanh hơn tốc độ chạy đi của đám người.

Vòng vây của bầy chuột xung quanh nhóm Khánh Trần càng lúc càng mỏng, cuối cùng bị họ đâm xuyên!

“Đi!”

Khánh Trần cầm đầu, chạy như điên, tốc độ cực kỳ nhanh, bầy chuột không thể nào đuổi theo kịp!

Chỉ vì 30 đặc cảnh này tạo thành một đội ngũ thấp nhất là cấp C, trung bình là cấp B, mà đàn chuột này có tiến hóa thế nào cũng chỉ có thể có trình độ cấp F trung đẳng.

Cho nên cho dù họ có gặp phải chủ lực của bầy chuột thì đội người của Khánh Trần cũng hoàn toàn có khả năng để chạy trốn.

Tình hình lúc này hoàn toàn khác với lúc Khánh Trần đưa người thường chạy trốn.

Khánh Trần dẫn theo các đặc công chạy một mạch ra ngoài, có lẽ đàn chuột mấy hôm nay chưa từng thấy một đội ngũ nào như thế nên mới bối rối.

Bọn chúng đứng tại chỗ hai giây, sau đó mới nhớ để đuổi theo!

“Rẽ trái!”

Khánh Trần hô.

“Rẽ phải!”

“Đi thẳng!”

Khánh Trần đã nhớ kỹ bản đồ thành phố số 10 trong đầu, cũng đã vạch ra một con đường thẳng đến tổng bộ của Hội An Ủy PCE.

Các đặc công cảm thấy đi theo ông chủ này quá nhẹ nhàng, chỉ cần đánh nhau, hoàn toàn không cần phải động não.

Loại cảm giác này thật sự quá sung sướng!