Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1892: Tiên Sinh Quá Mệt Rồi




Khánh Trần ngẩng đầu lên nhìn, nhẹ nhàng nói:

"Ngươi đến rồi."

Khánh Nhất nhìn thấy Khánh Trần trong bộ dạng gầy guộc, hốc mắt lập tức đỏ lên:

“Tiên sinh tranh thủ đến phía sau phòng tuyến nghỉ ngơi một lát đi."

"Ta không sao."

Khánh Trần bước qua phòng tuyến, sờ sờ đầu Khánh Nhất:

“Sao lại cắt tóc ngắn thế này, tóc lúc trước đáng yêu hơn nhiều.”

Khánh Nhất có chút ngượng ngùng:

"Lý Khắc nói đầu dưa hấu nhìn có vẻ ngờ nghệch, nên ép ta cắt đầu giống y như hắn. Đúng rồi, ta đã kêu tất cả những nhân viên tình báo trong thành phố số 10 triệu tập lại hết rồi, họ hiện tại vẫn đang ở nơi phòng tuyến, sẽ khiến đám người Tiểu Tam có thể thoải mái thư thả một chút. Ta còn trượt theo con giếng trong thang máy để đi gặp lão Thẩm, nhưng hắn ta nói bản thân không cần đi, các ngươi không thể tìm được hắn đâu, hắn ta vừa vặn có thể nhàn rỗi được thêm mấy ngày, bây giờ hắn ngày ngày thắp nến uống rượu. Ta còn đi tới đại học Thanh Hoà, dẫn sinh viên lẫn giáo sư trong trường đi ra hết, lại chạy đến truyền thông Hi Vọng, nhưng nơi đó từ lâu đã trở thành nơi vườn không nhà trống, không biết là do ai đưa đi.”

Khánh Nhất cứ nói lại nói liền có chút ấm ức, mấy ngày này của hắn không có ngày nào là ngơi tay, vẫn một mực đi theo kế hoạch của Khánh Trần mà thực hiện mọi chuyện. Tất cả những việc mà Khánh Trần làm có kể thêm lúc lâu nữa chắc vẫn chưa thể kể hết.

Khánh Trần dựa vào bao cát trên lớp phòng tuyến ngồi xuống:

“Ngươi vất vả rồi.”

Chỉ vỏn vẹn bốn chữ này đã khiến cho Khánh Nhất cảm thấy tất cả mọi cố gắng những ngày nay của hắn đều xứng đáng.

Giờ phút này, lớp phòng tuyến ở khu Tam Hạ đã nát bét không chịu nổi, bên ngoài chồng chất thành núi toàn là thi thể của đám chuột cống, Tần Thư Lễ đang chỉ huy các thành viên câu lạc bộ đem đống thi thể đó vào trong lớp phòng tuyến, lột da, lấy nội tạng, bỏ vào nồi.

Tất cả thành viên câu lạc bộ từ đầu đều không ai muốn ăn, luôn cảm thấy thứ này rất buồn nôn, nhưng về sau họ chống cự không nổi nữa.

Trong khu Tam Hạ này, tựa hồ người người nhà nhà đều đang phải ăn những thanh protein cùng vitamin giá rẻ để cầm cự, một tháng không nấu được mấy lần cơm.

Vốn dĩ Tiểu Tam còn muốn gom góp dầu ăn của khu Tam Hạ để tưới hết ra bên ngoài lớp phòng tuyến, dùng một mồi lửa thiêu đốt hết mấy quả núi xác chuột kia.

Kết quả mọi người tìm thật lâu cũng không thể tìm được bao nhiêu dầu ăn cho cam, gộp lại cũng chỉ có thể đốt được vài ba đoạn lớp phòng tuyến.

Toàn bộ khu Tam Hạ, nhà có lương thực lưu trữ từ bảy ngày trở lên quả thật quá ít ỏi.

Về sau mọi người bắt đầu ăn chuột, sau đó liền kinh hoàng phát hiện, thịt chuột tuy rằng không ngon nhưng khả năng bổ sung thể lực lại cực kì nhanh chóng.

Đám người Trương Mộng Thiên và Trần Chước Cừ đang vác một thùng dầu to đặt lên đống lửa, trong đổ đầy nước để hầm canh chuột.

Lúc này, Khánh Nhất nói:

"Tiên sinh, sau khi ngươi đi khỏi cơ quan tình báo PCA, thân ảnh của ngươi đã kéo ta vực dậy rồi, ta đầu tiên là chèn ép Jindai, sau đó là chèn ép Kashima...Ai có thể ngờ được rằng ta thực sự đã chỉnh đốn được cả lũ bọn chúng rồi, kết quả lũ khốn của Jindai lại có thể xoá sổ thành phố số 10, vậy không phải là khiến cho ta công cốc rồi hay sao.”

Khánh Trần ngồi sau lớp phòng tuyến, lẳng lặng nghe Khánh Nhất nói về những điều hắn đã trải qua, nói về những phiền muộn của người thiếu niên.

Khánh Nhất cứ nói lại nói, đến khi ngẩng đầu lên mới phát hiện tiên sinh ngủ mất rồi.

Phải biết rằng Khánh Trần chính là một người có thực lực siêu phàm, hiện giờ khắp cả liên bang cũng chỉ còn lại hai vị bán thần Trần Dư, Lý Thúc Đồng.

Ngoài hai người này ra, chỉ sợ chẳng có người nào có thể đánh thắng Khánh Trần, dù Khánh Trần hắn đánh không lại, hắn cũng có thể chạy.

Đối với loại cao thủ này, tinh lực phải tuyệt đối dư thừa, vậy mà cao thủ ngần này lại có thể bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

"Tiên sinh đã quá mệt rồi."

Khánh Nhất thở dài nói:

"Dương Húc Dương, Khánh Hoa, khênh tiên sinh vào trong lều vải đi."

Nói xong Khánh Nhất nhìn về phía Trương Mộng Thiên:

"Ngươi chính là đồ đệ mà tiên sinh mới thu nhận sao? Gọi ta sư ca."

Trương Mộng Thiên sửng sốt một lúc, lắp bắp nói:

"Ta...Ta không phải."

Khánh Nhất vuốt vuốt lông mi:

"Cố lên."

Nói xong Khánh Nhất chạy tới bên những người dân chạy nạn, giúp đỡ các thương binh băng bó vết thương, hắn nhìn lấy cảnh tượng ghê người ở trước mắt một lúc, cảm thấy bản thân từ trước tới giờ vẫn luôn được ăn no mặc ấm.

Bầy chuột tấn công lần sau lại càng mãnh liệt hơn lần trước.

Khánh Nhất cũng không biết, nếu Jindai Senaka nắm thóp được bầy chuột này thì khu Tam Hạ còn có thể chống cự được nữa hay không.

Người biết rõ sự tình đều hiểu, trận chiến chân chính kia vẫn còn chưa tới đâu.

Sau hai giờ, Khánh Trần tỉnh giấc.